Chương 110: Thì Ra Là Thứ Này (2)
Chương 110: Thì Ra Là Thứ Này (2)Chương 110: Thì Ra Là Thứ Này (2)
Không bao lâu sau, toàn bộ mọi người liền quay về lều trại, bao gôm cả Cố An Nhiên.
Nhưng mà, trên khoảng đất trống giữa các lều trại xuất hiện một ít bánh nướng cùng quả dại lúc bọn họ lên núi thuận tay ngắt lấy.
Mọi người ở trong lều trại đợi nửa canh giờ, chỉ tiếc là vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Thật ra Cố An Nhiên có chút bội phục đối với thứ kia, nó thật sự có bản lĩnh.
Lại qua thêm nửa nén hương, rốt cuộc bên ngoài cũng có biến động.
Những thứ đó đã tới lều trại, nhưng vẫn không gây bất kỳ tiếng động nào.
Tuy nhiên ánh trăng mờ nhạt lại phản chiếu thân ảnh bọn chúng lên trên lều trại.
Tất cả mọi người trong lều lập tức bịt kín miệng, lo sợ bản thân sẽ vì kinh hãi mà kêu thành tiếng.
Bên ngoài lều trại rõ ràng có bóng người!
Chỉ có Cố An Nhiên, phát huy toàn bộ tinh thần lực của mình, ý đồ muốn quấy nhiễu những thứ này.
Mấy thứ này rất giảo hoạt, nếu như nàng không trốn vào trong lều, căn bản là bọn chúng sẽ không cùng nhau hiện thân. Nhưng mà nàng trốn vào trong lều, lại không tiện động thủ, mấy thứ kia động tác nhanh nhẹn, chờ nàng ra khỏi lều trại, rất có thể chúng nó đã chạy mất rồi.
Cho nên chỉ có thể phóng ra tinh thần lực, để xem nó có thể gây ảnh hưởng đến chúng nó hay không.
Điều này trong lòng Cố An Nhiên cũng không dám chắc, dẫu sao nhìn vào bóng dáng, bọn chúng không hề nhỏ hơn con người là bao.
Nhưng mà nàng đã đánh cược chính xác.
Khoảnh khắc phóng thích tinh thần lực, Cố An Nhiên đồng thời bước ra khỏi lều trại.
Những thân ảnh màu đỏ đó nhất thời sửng sốt, hai mắt có chút mờ mịt.
Lúc này Cố An Nhiên mới phát hiện, thứ vẫn luôn trêu đùa bọn họ chính là hông mao tỉnh tinh.
Loại tinh tỉnh này hẳn là chủng loại có chỉ số thông minh cực cao, vẫn luôn sống tụ tập chiếm cứ tại dãy núi dã quỷ này.
Những truyền thuyết vô căn cứ ở dãy núi dã quỷ tám phần là do mấy thứ này bày ra.
Dường như bọn chúng cũng không hề có ác ý, chỉ là có chút tò mò đối với con người và đồ vật mà mọi người đang dùng.
Thứ hai là muốn lấy thức ăn từ chỗ bọn họ, thậm chí còn có một ít ý đồ nho nhỏ. Nếu thật sự là tính tình bọn chúng hung ác, thì tại thời điểm chưa ai phát hiện ra, bọn chúng sẽ không đơn giản chỉ là ném những hòn đá nhỏ, mà còn có thể là tảng đá lớn trí mạng.
Chờ đến khi ảnh hưởng của tỉnh thần lực từ Cố An Nhiên biến mất, thần trí của đám hồng mao tỉnh tinh cũng bắt đầu thanh tỉnh trở lại.
Đầu chúng nó đung đưa, lúc lắc, đổi các góc độ đánh giá Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên hơi nhíu mày, thử dùng tỉnh thần lực kết nối với đám hồng mao tinh tinh.
Mặt Cố An Nhiên nghiêm túc: Ta không có ác ý, nhưng nơi này là địa bàn của ta, mời các ngươi rời đi.
Hồng mao tỉnh tinh bất đắc dĩ: Toàn bộ đỉnh núi này đều là địa bàn của ta...
Cố An Nhiên hơi ngẩn ra, sau đó lâm vào trâm mặc.
Sau một hồi tram mặc ngắn ngủi, nàng lại điêu động tinh thần lực một lần nữa.
Cố An Nhiên: Sáng mai chúng ta sẽ lập tức rời đi, sẽ không quấy rây các ngươi quá lâu.
Hồng mao tỉnh tinh: Cũng có thể ở lại chơi với chúng ta.
Cố An Nhiên: Thật ra cũng không cần, các ngươi ra khỏi lều trại, ta cho các ngươi một ít đồ ăn. Cố An Nhiên nghĩ thầm, đám tinh tinh to xác này quả nhiên ham chơi.
Một người một tinh nhìn nhau hồi lâu, hồng mao tỉnh tinh to lớn đầu đàn hí một tiếng, tất cả tỉnh tinh còn lại đều nhảy vào trong rừng.
Cố An Nhiên cũng theo sát phía sau.
Sau khi đến một chỗ tương đối bằng phẳng, Cố An Nhiên cất rìu đầu phượng trên tay đi.
Ý niệm khẽ động, Cố An Nhiên tiến vào không gian, biến mất ngay tại chỗ.
Vẻ mặt hồng mao tỉnh tinh đầy hoang mang, ở chỗ Cố An Nhiên biến mất, nó quơ qua quơ lại vài cái, nhưng lại không bắt được gì cả.