Chương 112: Yên Lặng Bảo Hộ (2)
Chương 112: Yên Lặng Bảo Hộ (2)Chương 112: Yên Lặng Bảo Hộ (2)
Đoàn người bọn họ đã đi lang thang ở Dã Quỷ Lĩnh hết năm ngày.
Nhưng mà trong năm ngày này, không chỉ truy binh không có theo kịp, mà ngay cả một con dã thú to lớn cũng chưa từng nhìn thấy.
Điều này làm cho Cố An Nhiên có chút khó hiểu, theo lý mà nói thì không phải vậy.
Loại địa phương như Dã Quỷ Lĩnh, dã thú tuyệt đối là không ít.
Ở nơi Cố An Nhiên không nhìn thấy, hồng mao tinh tỉnh mang theo một đoàn tiểu đệ của mình, nhe răng trợn mắt đối diện với năm sáu con chó sói đang muốn chạy trốn.
Hai con chó sói cũng không cam lòng yếu thế hướng về phía hồng mao tỉnh tỉnh nhe răng trợn mắt.
"Rống!"
Tỉnh tỉnh gào rống một tiếng, đưa khuỷu tay của mình ra.
Nó cực kỳ linh hoạt nắm lấy nhánh cây mượn lực nhảy lên trên, nhắm ngay eo chó sói, hung hăng nện xuống một cúi chỏ.
Con chó sói kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị hồng mao tỉnh tinh đánh gãy xương sống.
Các tiểu đệ đi theo phía sau nó, dùng phương pháp tương tu xử lý các con chó sói con lai. …
Có vẻ khí hậu năm nay đặc biệt không bình thường, mấy tháng trước còn có một trận hạn hán lớn, hiện giờ đã đến cuối mùa thu nhưng trời lại mưa liên tiếp.
Đường rừng vốn đã không dễ đi, trời đổ mưa một chút mọi người tiến lên càng chậm.
Chẳng qua suốt năm ngày, những binh lính đó đều không có đuổi theo.
Trên cơ bản Cố An Nhiên có thể xác định, những người đó hẳn là không dám tiến vào Dã Quỷ Lĩnh, cho nên ngược lại cũng không cần phải thúc giục đoàn người nhanh chóng lên đường.
Mọi người vừa đi về phía trước, vừa hái cỏ râu rồng trên đường, chờ tới lúc nghỉ ngơi vào buổi tối, liền bện cỏ râu rồng lại làm thành áo tơi.
Trên đường đi, bọn họ đều nghiêm khắc tuân theo lời Cố An Nhiên nói, lúc trời mưa không hạ trại ở dưới tàng cây, bởi vì có khả năng sẽ bị sấm đánh.
Cũng không tới gần dòng suối và chỗ trũng, bởi vì rất có khả năng thế nước dâng lên cao, người sẽ bị cuốn trôi.
Cho nên tuy rằng gian nan, nhưng cuối cùng không có phát sinh tình huống thương vong.
Lại đi thêm hai ba ngày, trong núi bắt đầu mưa lớn hơn, xa xa mây đen dày đặc, kéo bầu trời thấp xuống. Vừa nhìn liền biết chính là dáng vẻ chuẩn bị sắp mưa to.
Lý Kim Quang lau nước mưa bị gió phất trên mặt, thở một hơi thật dài: "Ai, ông trời giống như bị thủng vậy."
"Cũng có bảy tám ngày rồi, cứ đứt quãng không dứt như vậy.'
Cố An Nhiên hơi hơi nhếch môi, ngay sau đó nói: "Dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát đi, lên đường dưới cái thời tiết này không chỉ có nguy hiểm, hơn nữa một ngày cũng đi không được bao nhiêu, chi bằng dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, đến lúc đó tinh thần đầy đủ rồi tiếp tục lên đường."
Vẻ mặt Lý Kim Quang hơi khó xử: "Ta cũng muốn như vậy, nhưng mà chúng ta đang ở trên núi cho nên rất khó tìm được chỗ thích hợp để hạ trại."
"Thời điểm đi đường mọi nơi nhìn xem có sơn động hay không." Cố An Nhiên nói.
Lý Kim Quang gật gật đầu, hiện giờ ngoại trừ tìm được sơn động thích hợp để làm chốn dung thân, cũng không có biện pháp nào khác.
Nhưng sơn động cũng không phải dễ tìm như vậy, lại đi thêm gan một ngày, đoàn người mới tìm được một cái sơn động.
Cửa sơn động phủ đầy các loại thực vật, chỉ lộ ra một chút cửa động đen sì. "Ta đi xem thử."
Cố An Nhiên nói xong liền xách rìu đi qua.
Nhìn chung bên trong các sơn động như thế này hẳn là không có dã thú gì, nếu như có dã thú, thảm thực vật ở cửa động sẽ không tươi tốt như Vậy.
Tuy nhiên, khả năng trong sơn động có rắn là vô cùng lớn.
Những người trẻ tuổi vẫn luôn đi theo Cố An Nhiên rèn luyện cũng không hề núp ở phía sau nàng, cái gì cũng muốn dựa vào nàng.
Mỗi người đều cầm theo gì đó vừa tay cùng nhau đi theo.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại cùng dây leo ở cửa động, thoạt nhìn cái động kia mới hơi sáng sủa một chút.