Chương 117: Võng Văn Cu Mãng (1)
Chương 117: Võng Văn Cu Mãng (1)Chương 117: Võng Văn Cu Mãng (1)
Đại Bảo cười ôn nhu mềm mại, vô cùng ngoan ngoãn hơi ngước đầu lên nhắm hai mắt lại đi đến trước mặt Cố An Nhiên.
Lông mi của cậu bé vừa đen vừa dài, lúc Cố An Nhiên lau mặt cho cậu bé, những sợi mi cong dài cũng không ngừng run rẩy.
"Tốt lắm, mặt đã lau sạch rồi, đệ đưa tay ra"
Đại Bảo mở mắt ram đồng thời cũng vô cùng khôn khéo kéo ống tay áo của mình lên rồi mới đưa hai tay ra.
Sau khi tắm rửa cho Đại Bảo xong thì Cố An Nhiên đổi một chậu nước khác cho Điềm Nha.
Điềm Nha sau khi tự mình tắm xong thì chạy đến hôn Cố An Nhiên một cái.
"An Nhiên tỷ tỷ, Điềm Nha có thơm không ạ?" Cô bé hỏi bằng chất giọng mềm mại.
Cố An Nhiên bị cô bé chọc cho bật cười, nói: "Thơm, Điềm Nha là thơm nhất."
Đến buổi tối, trong rừng rậm mơ hồ vang lên tiếng sói tru và tiếng kêu khiếp người của cú mèo, tất cả mọi người đều nhanh chóng vào bên trong động.
Bọn họ dùng cái cửa gỗ mới được dệt xong đóng thật chặt cửa sơn động. Rồi lại cột cửa gỗ trên tảng đá lớn bên trong sơn động bằng sợi dây mây dài, và chặn ở phía sau nóc cửa bằng một tảng đá lớn.
Làm như vậy thì không có bất kỳ loài dã thú nào có thể vào được.
Đối với những thôn dân chạy nạn này, thì đây là giấc ngủ ngon nhất từ lúc chạy nạn đến nay.
Ngủ cả một đêm đến khi trời sáng.
Nhưng bọn họ cũng không có thói quen ngủ nướng nên mới sáng sớm đã dậy rồi.
Người phải hái rau củ dại thì đi hái rau củ dại, người nên đi săn thì vẫn đi săn, còn có vài người đi xách nước, các phụ nhân còn lại thì đi đến người nước giặt quần áo.
Người lớn tuổi và trẻ nhỏ vẫn như cũ ở lại bên trong sơn động.
Một mình Cố An Nhiên đi vào sâu trong rừng
Những phiến lá rộng của cây rừng không làm sao che được sáng ánh còn dư lại không có bao nhiêu, khắp nơi đều là cây có gai, bụi cây già như một con cự xà quấn quanh ở trên thân cây.
Nàng đi thẳng một đường về phía trước nhưng không biết trên thân cây cách không xa sau lưng cô, bụi cây già đang động đậy
Lộ ra một đôi đồng tử thẳng đứng lạnh như băng ẩn chứa nguy hiểm...
Đôi con ngươi dựng đứng lạnh như băng kia đầy sự xảo trá, nham hiểm và sự ngông cuồng muốn khống chế tất cả mọi thứ.
Thậm chí còn có chút nghiền ngẫm.
Nó cũng không vội tấn công bởi vì nó tự tin rằng bản thân mình sẽ không để con mồi trốn thoát.
Lúc này Cố An Nhiên chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào con heo rừng đang ăn cách đó không Xa.
Nàng cầm một cái nỏ tỉnh cương, sau đó ngắm vào mắt con heo rừng...
"Vèo" một tiếng, nỏ tỉnh cương bắn thẳng vào mắt của con heo rừng, xuyên thủng vào trong.
Con heo rừng tru lên đau đớn, giãy giụa vài cái rồi ngã xuống đất không dậy nổi.
Cố An Nhiên bước nhanh về phía trước, vui vẻ thu thập con mồi của mình.
Mà ở phía sau cô, kẻ săn mồi khổng lồ cũng đã chuẩn bị hành động.
Lúc này nó chỉ chuyên tâm vào con mồi của mình.
Nhưng lại không biết, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ phía sau.
Hồng Mao Tinh Vương: Chúng ta cùng tiến lên, con mãng xà thối kia muốn xơi người kia như một món điểm tâm ngon.
Nhóm hồng mao tinh: Đừng... Đừng đi, con mãng xà này rất lớn, sẽ giết chết tinh đấy. Hồng Mao Tinh Vương: Đừng lải nhải nữa, có tin ta đánh chết các ngươi hay không, ta lên trước đây.
Hồng Mao Tinh Vương vừa dứt lời lập tức xông ra ngoài.
Vẫn sử dụng chiêu thức tương tự, thân thể linh hoạt trèo lên thân cây cao, nhắm vào Võng Văn Cự Mãng dài bảy tấc, dùng cùi chỏ hung hăng đánh mạnh xuống.
Con Võng Văn Cự Mãng đau đớn, đôi đồng tử dựng đứng tràn ngập phẫn nộ, rít lên một tiếng.
Nó há to cái miệng to như chậu máu, lao nhanh đến cắn Hồng Mao Tinh Vương. Hồng Mao Tỉnh Vương duỗi cánh tay dài ra trèo lên cây lần nữa, tránh khỏi đòn tấn công của Võng Văn Cự Mãng.