Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 119 - Chuong 119: Vong Van Cu Mang (3) Cố An Nhiên: Ta Đưa Ngươi Di Trị Vết Thương. Hồng Mao Tỉnh Vương: Được.

Chuong 119: Vong Van Cu Mang (3) Cố An Nhiên: Ta đưa ngươi di trị vết thương. Hồng Mao Tỉnh Vương: Được. Chuong 119: Vong Van Cu Mang (3) Cố An Nhiên: Ta đưa ngươi di trị vết thương. Hồng Mao Tỉnh Vương: Được.Chuong 119: Vong Van Cu Mang (3) Cố An Nhiên: Ta đưa ngươi di trị vết thương. Hồng Mao Tỉnh Vương: Được.

Sau khi hai người giao tiếp xong, Hồng Mao Tỉnh dùng tiếng nói tinh tinh nói với bọn Hồng Mao Tinh rằng chúng cứ đợi ở đây, nó đi một lát rồi sẽ quay lại.

Trên đường đi, Cố An Nhiên lại giao tiếp với Hồng Mao Tinh Vương.

Cố An Nhiên: Sao các ngươi lại đến đây? Nơi này không phải là địa bàn của các ngươi đúng không?

Hồng Mao Tinh Vương: Vì ở chỗ cũ chán quá, muốn đổi chỗ ở.

Cố An Nhiên: Ngươi làm gì mà đi chọc tức Võng Văn Mãng Xà làm gì? Nó rất mạnh đấy.

Hồng Mao Tinh Vương ủy khuất liếc nhìn Cố An Nhiên một cái rồi quay đầu sang một bên, như đang tức giận.

Nó cũng rất mạnh đấy được không? Hơn nữa nếu như không phải con mãng xà thối đó có ý định đi săn vật nhỏ này trước mặt nó, nó cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đi chọc con Cự Mãng đã sống không biết bao nhiêu năm đó đâu!

Cố An Nhiên nhướng mày khi nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất và tức giận của Hồng Mao Tinh Vương. Nàng luôn cảm thấy chuyện này có ẩn tình gì đó, theo lý thì Hông Mao Tinh Tinh có chi số thông minh rất cao.

Cố An Nhiên: Ngươi đang giấu ta chuyện gì à?

Hồng Mao Tinh Vương liếc nhìn Cố An Nhiên một cái rồi không nói gì.

Tinh tinh chúng nó làm việc tốt, không cần báo đáp, được không?

Cố An Nhiên nhìn thấy bộ dáng như vậy của nó, trong đầu vừa nghĩ, trên tay đã xuất hiện một nải chuối lớn.

Cố An Nhiên: Nói cho ta biết, cái này sẽ là của ngươi.

Hồng Mao Tỉnh Vương vô cùng say mê hít một hơi mùi thơm quyến rũ của nải chuối.

Hồng Mao Tinh Vương: Con mãng xà thối đó muốn ăn thịt ngươi, cho nên ta chỉ có thể tiến lên ngăn cản.

Cố An Nhiên nghe xong lời nói của Hồng Mao Tỉnh Vương thì rơi vào im lặng. Nàng mơ hồ nhớ đến dọc đường đi đều không có chó sói, hổ, báo, có thể có liên quan đến Hồng Mao Tỉnh này.

Không lâu sau, một người và một tinh tinh đi vê hướng hang động thì gặp Lý Mạt Nương đang ra ngoài hái thuốc.

Khi nhìn thấy Hồng Mao Tinh Vương bên cạnh Cố An Nhiên, trên mặt nàng ấy hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng sau đó nàng ấy cũng lấy lại bình tĩnh.

Cô An Nhiên đang ở đây, không cần sợ.

Hơn nữa, thứ đó có vẻ không có ác ý.

"Mạt Nương!" Cố An Nhiên vẫy tay với Mạt Nương ở cách đó không xa.

Lý Mạt Nương bình tĩnh lại, đi về phía Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên nghiêng đầu nhìn cánh tay của Hồng Mao Tinh Vương nói: "Cánh tay của nó bị thương rồi, ngươi có thể xem qua giúp nó một chút được không?”

Giọng nói của Lý Mạt Nương có chút khàn khàn: "A, nó có hợp tác với ta không đấy?"

Cố An Nhiên nhìn Hồng Mao Tinh Vương: "Ngươi thân thiện một chút, đừng dọa Mạt Nương."

Hồng Mao Tinh Vương gật đầu: Đừng lo, ta biết rồi.

Cố An Nhiên thấy ánh mắt có chút kinh ngạc của Lý Mạt Nương nói: "Ngươi yên tâm đi, ta đã nói chuyện với nó rồi, nó sẽ không làm hại ngươi đâu."

Lý Mạt Nương nghe Cố An Nhiên nói như vậy, trong lòng cảm thấy yên tâm được một chút, cố lấy hết can đảm sờ lên cánh tay của Hồng Mao Tỉnh.

Hồng Mao Tinh Vương lại nhe răng trợn mắt, thực sự rất quá đau.

Xem tình hình thì xương đã gãy, nhưng hẳn là không bị gãy thành từng mảnh vụn, nếu không nàng ấy cũng không thể xử lý được.

Lý Mạt Nương nhìn Cố An Nhiên nói: "Xương của nó gấy rồi, ta cần phải bó xương cho nó, sẽ rất đau đấy."

Cố An Nhiên tìm một nhánh cây nhỏ nhét vào miệng Hồng Mao Tinh Vương.

Cố An Nhiên: Can đi, cho dù có đau cũng đừng dọa người đang chữa trị cho ngươi. Nếu không tay của ngươi sẽ bị tàn phế, đến lúc đó các tiểu đệ của ngươi sẽ chiếm lấy vị trí Tinh Vương đó, ngươi hiểu không?

Hồng Mao Tinh Vương: Ờ, ta hiểu rồi.

Nó ngoan ngoãn căn lấy nhánh cây nhỏ, Lý Mạt Nương cẩn thận chạm vào cánh tay của nó. thừa dịp lúc Hồng Mao không để ý, nhanh chóng nắn xương cánh tay của nó về đúng vị trí.
Bình Luận (0)
Comment