Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 120 - Chương 120: Nhờ Cay Nàng (1)

Chương 120: Nhờ Cay Nàng (1) Chương 120: Nhờ Cay Nàng (1)Chương 120: Nhờ Cay Nàng (1)

"Gào!" Hồng Mao Tinh Vương đau đớn gầm lên một tiếng, nhưng lại nhớ đến lời Cố An Nhiên vừa nói, nó lại lập tức nhịn xuống.

Miếng dán trị vết thương mà Cố An Nhiên mua lần trước vẫn còn, nên Lý Mạt Nương lại lấy ra dán một miếng.

"An Nhiên cô nương, đã xong rồi."

Cố An Nhiên nhìn Hồng Mao Tỉnh Vương: Đã xong rồi, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, giờ ngươi quay về với đồng bọn của mình đi.

Hồng Mao Tinh Vương không nhúc nhích, Cố An Nhiên lại nhìn Lý Mat Nương nói: "Mat Nương, ngươi định vào rừng hái thuốc sao?"

"Không đi, ta thấy trong rừng cỏ dại mọc um tùm, ngộ nhỡ có dã thú thì ta cũng không đối phó được, nên thôi ta đi về trước đây."

"Vậy ta đi cùng cô." Cố An Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói.

Thực ra, nàng cảm thấy những con Hồng Mao Tỉnh này rất tốt, nếu có thể mang chúng theo thì rất tuyệt.

Nhưng mà nghĩ lại thì lại cảm thấy suy nghĩ này quá ích kỷ, dù sao bọn chúng hẳn là phải thuộc về rừng rậm.

Lý Mạt Nương đi ở phía trước, Cố An Nhiên cũng xoay người đi theo sau nàng ấy.

Vẻ mặt của Hồng Mao Tinh Vương có chút buồn bã, giống như một đứa nhỏ bị bỏ rơi.

Nó dừng chân lại tại chỗ hồi lâu, vươn cổ nhìn bóng lưng Cố An Nhiên, cho đến khi bóng dáng nàng khuất dần đi. Nó mới quay trở lại nơi Võng Văn Cự Mãng kia đã chết.

Đám hồng mao tỉnh đi hái trái cây rừng, mùa này là mùa chúng thích nhất vì trên núi có rất nhiều trái cây ngọt.

Sau khi chúng nó rời đi không lâu, những thanh niên trong thôn ra ngoài đi săn đã đến lãnh thổ của Võng Văn Cự Mãng.

Khi Đại Cường nhìn thấy con mãng xà khổng lồ trên mặt đất, hắn liên cảm thấy đầu ong ong, nên hắn đã lấy rìu ra bảo vệ những người trẻ tuổi khác ở phía sau.

Hắn hạ giọng: "Lặng lẽ lùi về sau, trên mặt đất có một con mãng xà khổng lồ dường như đang ngủ."

ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k

Nhị Cường cũng nhìn thấy con Võng Văn Cự Mãng, lập tức lấy đồng chùy ra sau đó tựa lưng sát vào Đại Cường.

Đối với một con mãng xà lớn như vậy, những thanh niên trẻ tuổi với sức lực bình thường chỉ có thể trở thành thức ăn cho nó. Ngộ nhỡ làm kinh động đến con mãng xà này, thì cũng chỉ có hắn và ca ca mới có vũ khí và sức mạnh để chiến đấu với nó.

Nhưng sau khi đã lùi lui không xa, khi không còn sợ hãi nữa, họ liên nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.

"Con mãng xà này có vấn đề gì đó, hình như nó đã chết rồi, chỗ này có rất nhiều cây cối bụi gai bị quật đổ, xem ra tất cả đều là do nó gây ra."

"Ừm, chắc là nó đã chết rồi, thân thể bảy tấc đều là máu."

Đại Cường và Nhị Cường nhìn nhau nói: "Hay chúng ta đem con mãng xà khổng lồ này về? Nó dài như vậy thì có thể có khoảng ba trăm cân thịt, mỗi người chúng ta có thể chia nhau hai cân."

Hai người nói làm là làm, lập tức tiến lên, một người nâng đầu rắn lên, một người nâng đuôi rắn đi về phía hang động.

Những người trẻ tuổi khác khi nhìn thấy con Võng Văn Cự Mãng đều cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà.

Nhưng trong lòng lại rất mong chờ được thưởng thức mùi vị thịt mãng xà, mặc dù hôm nay bọn họ cũng đã săn được một ít con mồi.

Khi về đến hang động nơi nghỉ ngơi, lúc mọi người nhìn thấy Đại Cường và Nhị Cường đang khiêng về một con mãng xà khổng lồ như vậy thì vô cùng sợ hãi. Sau khi biết con Võng Văn Cự Mãng này đã chết, bọn họ mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Lý Kim Quang vì đã già yếu nên đã quay trở về trước nhóm thanh niên trẻ này, nên ông ấy cũng không biết gì về con mãng xà khổng lồ này.

Ông ấy hỏi Đại Cường Và Nhị Cường: "Con mãng xà này... là các ngươi giết sao?"

Đại Cường ném con mãng xà xuống đất, gãi gãi đầu nói: "Ta nhặt được nó trên đường."

"Nhặt được?" Mãng xà lớn như vậy, ở trong rừng rậm căn bản là nó không có thiên địch, làm sao nó có thể chết ở trên đường được?
Bình Luận (0)
Comment