Chương 122: Tự Nguyện Làm Người Ở () |
Chương 122: Tự Nguyện Làm Người Ở () |Chương 122: Tự Nguyện Làm Người Ở () |
Đám hồng mao tỉnh chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối tăm. Lúc sau, lập tức đã đến một nơi rất xa lạ.
Nơi này khác hoàn toàn với rừng rậm âm trâm tối tăm, có đồng cỏ trải dài cùng với những đồi núi nhỏ, quan trọng nhất chính là ở đây ngửi thấy rất rõ mùi hương của quả ngọt, cách đó không xa còn có dòng suối, đều tỏa ra vị ngọt.
Hồng Mao Tinh Vương: "Đây là đâu?"
Cố An Nhiên nhướng mày đắc ý nói: "Toàn bộ nơi này đều là địa bàn của ta, vê sau các ngươi đồng ý sống ở chỗ này không?"
Hồng Mao Tinh Vương gật đầu như đảo tỏi: "Đồng ý!"
Cố An Nhiên chỉ chỉ một ngọn núi nhỏ phía xa nói: "Nơi đó là một vườn trái cây, bên trong tất cả đều là quả ngọt, các ngươi nếu đói bụng, có thể đi hái quả để ăn, nhưng nhất định không thể lãng phí."
Hồng Mao Tỉnh Vương gật đầu: "Được."
Sau đó, nó liền mang theo hơn ba mươi con hồng mao tỉnh tinh giơ chân chạy hướng về vườn trái cây bên kia.
Còn lại Cố An Nhiên đi đến nhà kho mang một chiếc Han Mã đã qua cả tạo ra ngoài, không ngừng giải phóng dị năng cho đến cạn kiệt sau đó sẽ đi múc thêm một chén nước suối để uống, thử lặp đi lặp lại hai lần, nàng phát hiện dị năng có tăng trưởng một chút, nhưng là tốc độ hình như không quá nhanh.
Đám hồng mao tỉnh tinh kia cũng từ vườn trái cây đã trở lại, mỗi con tỉnh trong ngực đều ôm chín quả táo và lê.
Hồng Mao Tinh Vương sợ Cố An Nhiên hiểu lầm chúng nó, vội vàng giải thích nói: "Những quả ngọt này đều đã chín, nếu như không hái xuống sẽ rụng từ trên cây xuống, sẽ rơi hỏng mất."
Ánh mắt Cố An Nhiên sáng lên, trước đây trong không gian của nàng tất cả đồng cỏ hay vườn trái cây, đều có người thân cận đi vào xử lý.
Nhưng sau khi tới nơi này, còn lại những thôn dân cùng nhau chạy nạn tuy rằng thuân phác, nhưng là nàng cũng không muốn cho những thôn dân đó tiến vào không gian.
Ít nhất, tạm thời nàng không có ý nghĩ như vậy.
Bởi vì bọn họ không thể so với những đồng đội ở mạt thế sống chết gắn bó, nhưng giao cả tính mạng cho nhau.
Đàn hồng mao tỉnh tỉnh có thể nói là cứu nàng khi lửa sém lông mày.
Bởi vì chỉ bằng năng lực của bản thân nàng, quả trong vườn trái cây kia không biết đến khi nào mới có thể hái xong. .
Hơn nữa thời gian này vẫn luôn bôn ba ở trên đường, nàng cũng không phải rất có sức lực ban ngày lên đường, buổi tối tới không gian hái trái cây, quá mệt mỏi.
Cố An Nhiên nhìn đám hồng mao tỉnh tỉnh nói: "Các ngươi cùng ta tới một chỗ."
Nói xong, mang theo nhóm tỉnh tinh đến nhà kho mà thời gian ngừng trôi.
Nàng chỉ chỉ những rương gỗ to trong nhà kho nói: "Dem những quả đó đều bỏ vào trong rương đi"
Đám hồng mao tỉnh tinh đem những quả đang ôm trong tay đặt vào trong rương, sau đó lại lần nữa đi ra ngoài.
Hái những quả ngọt thật sự rất hạnh phúc, quả ngọt thơm quá.
Cố An Nhiên ngẩn ra nhìn bóng dáng đám hồng mao tỉnh tinh, chẳng lẽ làm việc còn có thể nghiện? Nàng cũng không bảo bọn họ tiếp tục.
Nàng đi đến mảnh đất trông rau, đem lần trước trông một mảnh nhỏ cải ngồng thu hoạch, cũng đặt vào nhà kho không có hoạt động của thời gian. .
Ngay sau đó, nàng lấy ra cái cuốc, xới mảnh đất trông rau nhỏ đó lên hai lần, bởi vì sức lực của nàng lớn, nên thật ra không mấy cảm thấy mệt. Xới xong sau, nàng rải hạt giống cải trắng trên đất trồng rau.
Đám hồng mao tỉnh tinh lại hái quả táo và quả lê đã trở lại, con nào con nấy bụng đều phình phình, có vẻ là ăn no.
Sau khi đem quả táo và quả lê để vào nhà kho chúng nó không tiếp tục đi đến vườn trái cây, mà là ngồi ở bên cạnh mảnh đất trồng ra, không chớp mắt một chút nhìn Cố An Nhiên làm việc.
Cố An Nhiên còn tưởng rằng bọn họ mệt mỏi, chỉ chỉ chỗ nước suối cách đó không xa: Các ngươi nếu thấy khát, nhanh đi uống nước đi.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k