Chương 124: Di Săn Cũng Tiến Hoá? q)
Chương 124: Di Săn Cũng Tiến Hoá? q)Chương 124: Di Săn Cũng Tiến Hoá? q)
Lý Kim Quang cũng ở ngoài động rèn luyện, thấy Cố An Nhiên sáng sớm tỉnh mơ đã kéo một con lợn rừng trở vê, vui tươi hớn hở chào hỏi: "Nha đầu An Nhiên, đây là ngươi khi trời còn chưa sáng đã dậy sớm đi săn?”
Cố An Nhiên hơi hơi gật đầu: "Ừm, đúng vậy."
Lý Kim Quang nhìn toàn bộ người già đã thức dậy cùng đa số những thanh niên vẫn còn ngủ nướng, lập tức liền chạy vào trong động.
"Đám tiểu tử này, đều tỉnh dậy đi, người so với các ngươi lợi hại còn nỗ lực hơn so với các ngươi!"
Đám thanh niên đó còn đang mơ mơ màng màng ngủ lẩm bẩm một câu: "Cái gì vậy thôn trưởng thúc thúc, bây giờ không phải vẫn còn sớm sao?"
"Đúng vậy, nhìn bên ngoài không phải trời vẫn còn xám xịt sao? Đây không phải trời còn chưa sáng."
"Thôn trưởng thúc thúc, để cho chúng ta ngủ tiếp đi, An Nhiên cô nương ngày hôm qua lại bắt đoàn người luyện thêm, trên người xương cốt giống như bị người đánh vỡ vậy."
Lý Kim Quang chắp tay sau thắt lưng, bộ dáng hận sắt không thành thép. "Đúng vậy, đúng là trời còn chưa sáng, nhưng nha đầu An Nhiên đã từ bên ngoài đi săn về rồi, lại còn săn được một con lợn rừng to đấy!"
A2"
Đám thanh niên mặt đầy bối rối nhìn Lý Kim Quang, sau đó đứng dậy giống như bị tiêm máu gà.
Bọn họ nhanh chóng mặc tốt quần áo, câm cung săn và vũ khí lên tiện tay ngay cả cơm sáng cũng chưa ăn, vội vội vàng vàng ra cửa chạy đi sẵn.
Đã làm thuộc hạ của An Nhiên cô nương lâu như vậy, tuyệt đối không thể để cho nàng mất mặt!
Bọn họ cũng phải săn được con mồi trở về!
Cố An Nhiên nhìn bóng dáng của đám thanh niên bất đắc dĩ nhướng mày: Cũng không cần thiết phải như thế.
Suy cho cùng thể chất của dị năng giả là người thường căn bản không thể sánh bằng được.
Hơn nữa nàng cũng không hy vọng bởi vì nàng khiến chuyện đi săn cũng tiến hoá lên.
Đám thanh niên này, thật sự có khả năng chịu được khổ nhọc.
Sau khi đám thanh niên ra ngoài đi săn, nhóm phụ nữ cũng đứng dậy.
Cần thu thập đồ vật thì thu thập, cân nấu cơm sáng thì nấu cơm sáng.
Các nàng đã thỏa thuận trước, cơm nước xong sẽ đi hái rau dại, Lý Mạt Nương cũng sẽ cùng với các nàng đi ra ngoài.
Nhưng không phải đi hái rau dại, mà là hái thuốc.
Nhưng mà nhà Lý Mạt Nương ăn rau dại với nhà Cố An Nhiên giống nhau, đều do những thôn dân chạy nạn này lo. .
Nhóm phụ nữ này hái rau dại trở về, nhất định chia cho nhà Cố An Nhiên một ít, cảm kích nàng một đường này luôn che chở cho họ.
Chia cho Lý Mạt Nương là bởi vì nàng biết y thuật, mấy ngày gần đây thời tiết không tốt, rất nhiều người sinh ra có dấu hiệu của phong hàn.
Đều đến nhờ Lý Mat Nương hái thuốc nấu chén thuốc cho bọn hắn uống, mới làm phong hàn không đến nỗi trở nên nghiêm trọng.
Vào thời điểm này, nếu bị phong hàn nghiêm trọng, rất dễ dàng mất mạng.
Cho nên nhóm phụ nữ đều nhất trí một ý kiến, rau dại nhà Lý Mạt Nương và rau dại nhà Cố An Nhiên bình thường ăn đều do bọn họ mỗi nhà để ra một chút chia cho các nàng.
Hôm nay phụ trách ở lại trong động bảo vệ người già và trẻ em chính là Đại Cường, Nhị Cường cùng với đám thanh niên cùng nhau ra ngoài đi săn. Trong rừng ram này có lẽ sẽ có dã thú hung mãnh, nhưng bọn họ nhiều người, hơn nữa còn có Nhị Cường là người có thực lực cường hãn ở cùng, Cố An Nhiên cũng sẽ không quá lo lắng đám thanh niên gặp nguy hiểm.
Thứ hai là đám thanh niên này đã đi theo nàng tập luyện gần một tháng, không chỉ có thể chất tăng lên rất nhiều, các loại kỹ năng chiến đấu cũng không ít, đã không phải là đám thanh niên bộ dáng yếu đuối khi nàng mới gặp gỡ.
Đại Cường nhìn thấy Cố An Nhiên chuẩn bị xử lý lợn rừng, vui tươi hớn hở tiến lên.
"An Nhiên cô nương, tại sao lần này không phải là bắt sống lợn rừng trở lại?"