Chuong 126: Khinh Thuong Ai? (1)
Chuong 126: Khinh Thuong Ai? (1)Chuong 126: Khinh Thuong Ai? (1)
"Lòng lợn thì xào, còn thịt lợn thì dùng làm lạp xưởng." Cố An Nhiên trả lời câu hỏi của Đại Cường.
Đại Cường gãi gãi đầu: "Nhưng bây giờ trời mưa liên tục, quá ẩm nên không thể hong gió được."
Cố An Nhiên kiên nhẫn giải thích: "Trong hang động luôn được đốt lửa, không ẩm ướt, hơn nữa không thể hong gió thì hun khói cũng được."
Đại Cường gật đầu đã hiểu: "Làm lạp xưởng thì cần băm thịt, để ta băm thịt giúp ngươi, lạp xưởng thì cân bao nhiêu mỡ bao nhiêu nạc?"
Cố An Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai phần mỡ tám phần nạc."
Nàng thực sự muốn cho ba phần mỡ, như vậy thì hương vị của lạp xưởng mới là ngon nhất.
Nhưng con lợn rừng này không béo bằng lợn nhà nên không có nhiều mỡ như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố An Nhiên lại nảy ra ý tưởng khác, đợi hai ngày nữa, nàng sẽ bắt vài con lợn rừng còn sống rồi thả vào không gian, nuôi chung với lợn nhà, sau khi lai giống, cô có thể thu được loại thịt có chất lượng và mùi vị kết hợp giữa hai loại lợn này.
Đại Cường nhìn thịt con lợn rừng vài lần rồi nói: "Vừa đủ hai phần mỡ tám phần nạc, nếu muốn thêm thịt mỡ thì thực sự cũng không thể cắt thêm được."
Nói xong, hắn ta lại dùng nước rửa sạch thịt đã cắt lần nữa rồi bắt đầu băm thịt.
Cố An Nhiên nhân lúc mọi người không chú ý, lấy ra một nắm to vỏ quýt mười lăm năm, một chai rượu trắng và nước tương từ trong túi vải đay.
Những thứ này đều nhỏ, có thể giấu trong một chiếc túi vải đay, chỉ cần dùng suy nghĩ là có thể lấy ra.
Nhưng những thứ lớn hơn thì không tiện như vậy, phải cõng trên lưng, vì không có cách nào dùng túi vải đay làm vật che chắn.
Sau khi nhanh nhanh rửa sạch vỏ quýt, nàng cắt chúng thành từng miếng nhỏ.
Đợi đến khi Đại Cường băm hết thịt cho vào chậu, Cố An Nhiên cũng đổ vỏ quýt cắt nhỏ vào, rồi đổ thêm một lượng rượu, muối và nước tương vừa đủ, rồi dùng tay trộn đều lên.
Cho vỏ quýt cắt nhỏ vào lạp xưởng có thể làm giảm vị ngấy của lạp xưởng, hương vị tỉnh khiết và mềm mại của nó khiến cho hương vị của lạp xưởng càng thêm phong phú.
Sau khi trộn đều, Cố An Nhiên cũng không vội khuấy tiếp mà chỉ đậy nắp thùng gỗ lại, đợi ướp cho vừa miệng.
Việc này sẽ mất vài canh giờ nên Cố An Nhiên giả vờ đi vào rừng một chuyến.
Nhưng trên thực tế, vừa đến nơi không có người, nàng lập tức đi vào trong không gian.
Mục tiêu hôm nay của nàng là luyện tập dị năng của mình để dị năng lên cấp nhanh hơn một chút.
Vừa bước vào không gian, nàng phát hiện ra đàn tinh tinh đều đang đi loanh quanh trong vườn trái cây, sau khi ăn xong thì bắt đầu làm việc hái trái cây, sau đó bỏ vào kho hàng không bị ảnh hưởng của dòng chảy thời gian.
Cố An Nhiên cảm thấy mỗi lần bọn chúng đều phải ôm trái cây vào trong lòng, đi tới đi lui như vậy rất lãng phí thời gian.
Nàng đến kho hàng đồ thủ công, tìm một số cái sot và giỏ tre roi đưa cho Hồng Mao Tinh Vương.
Hồng Mao Tinh Vương nhìn chiếc giỏ với vẻ mặt khó hiểu: Đưa cái này cho chúng ta làm gì?
Cố An Nhiên: Nếu muốn hái trái cây, trước tiên phải hái trái trên cây rồi đặt vào đây, chờ khi nó đầy, thì bê từ vườn trái cây đến đây, như vậy sẽ bớt mệt hơn.
Hồng Mao Tinh Vương: Ồ, được rồi.
Sau khi nghiên cứu xong những chiếc sọt cùng giỏ tre, nó xách những thứ này đi ra vườn trái cây. Còn Cố An Nhiên lại bắt đầu nâng Hummer qua lại trong không gian, cho đến khi dị năng cạn kiệt mới dừng lại.
Sau khi uống vài ngụm nước suối, nàng cảm thấy dị năng cạn kiệt của mình đã được bổ sung lại một ít.
Nhưng sẽ phải mất một lúc dị năng mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Cố An Nhiên hơi lo lắng cho Hồng Mao Tinh đang hái trái cây trong vườn, tuy mang theo giỏ nhưng chúng nó có thể bê về được không?
Khi đến vườn trái cây, nàng thấy những sọt, giỏ đựng đầy trái cây tới mức rơi xuống đất, rơi hơn một nửa ra ngoài.