Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 127 - Chuong 127: Khinh Thuong Ai? (2)

Chuong 127: Khinh Thuong Ai? (2) Chuong 127: Khinh Thuong Ai? (2)Chuong 127: Khinh Thuong Ai? (2)

Hồng Mao Tinh Vương thậm chí còn có chút điên cuồng, tại sao những thứ này lại không chịu nghe lời, khiến cho đồ vật luôn ngã trái rồi ngã phải.

Dùng cái này còn không bằng bọn chúng dùng tay ôm trái cây!

Dù sao thì cánh tay của bọn chúng cũng rất dài, cọn chúng có thể mang nhiều thứ cùng một lúc!

Cố An Nhiên: Bị rơi sao? Không quan trọng.

Hồng Mao Tinh Vương: Được rồi, chúng ta không cần cái ngươi đưa cho nữa, nó không dễ sử dụng, còn không bằng ôm trái cây.

Cố An Nhiên hướng dẫn từng bước: Rất dễ dùng, ngươi không thấy chúng ta ai cũng dùng cái này."

Hồng Mao Tinh Vương với vẻ mặt kiêu ngạo: Đó là vì tay con người các ngươi ngắn, mới cần phải dùng dụng cụ, còn tỉnh tỉnh chúng ta thì không cần.

Cố An Nhiên:...

Im lặng một lúc, Cố An Nhiên quyết định thử lại.

Nàng nhấc một cái giỏ lên và bỏ tất cả táo, lê ở dưới đất vào đó. Nang dung ca hai tay nam lay soi day ben trong của giỏ, dễ dàng đẩy lên ngực, chiếc giỏ được nâng lên một cách vững vàng.

Cố An Nhiên nhìn Hồng Mao Tỉnh Vương với vẻ mặt đắc ý: Nhìn xem, không khó đến thế phải không?

Trên mặt Hồng Mao Tinh Vương lộ ra sự khinh thường: Không khó, nhưng tỉnh tinh chúng ta thật sự không cần.

Trên mặt Cố An Nhiên xuất hiện nụ cười gian xảo: Thật sao? Tinh tinh các ngươi không thể di chuyển nó được đúng không? Nhưng cái này rất nhẹt

Hồng Mao Tinh Vương vẻ mặt gắt gỏng nói: Đừng coi thường tỉnh tinh, cái này rất nhẹ, ta sẽ cho ngươi thấy tinh tinh của chúng ta mạnh đến mức nào.

Hồng Mao Tinh Vương không chịu nổi sự khiêu khích của Cố An Nhiên, lập tức bắt chước y hệt động tác của Cố An Nhiên.

Dùng tay giữ dây bên trong của giỏ và dễ dàng giữ giỏ đựng đầy trái cây lên ngực.

Đúng, tinh tinh chúng nó có cánh tay dài, quả thực có thể dễ dàng ôm trọn nó, tư thế này dễ hơn so với con người.

Hồng Mao Tinh Vương đắc ý nói: Ngươi thấy tỉnh tinh chúng ta mạnh tới mức nào chưa?

Nói xong, nó vui vẻ đưa mắt ra hiệu với ba mươi mấy con tỉnh tỉnh ở phía sau: Chúng tiểu nhân, cùng nhau đến đây, đừng để vật nhỏ này coi thường.

Tất cả tinh tinh cùng làm theo, xách sọt, giỏ đi vào nhà kho.

Sau khi bọn chúng rời đi, Cố An Nhiên nở nụ cười rạng rỡ.

Tên nhóc, còn không trị được các ngươi saol

Nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời ở trên đầu, có lẽ trong không gian này sắp mưa rồi.

Không gian của nàng mô phỏng theo môi trường tự nhiên, tuy nhiệt độ như mùa xuân nhưng mưa gió và nắng thay đổi rất nhanh.

Nàng phải tìm cách tìm nơi trú mưa cho những con tỉnh tinh này để chúng không bị dính mưa.

Sau khi tìm kiếm xung quanh, nàng tìm thấy một nhà kho trống, rất thích hợp để bọn chúng trú mưa.

Nghĩ đến đây, nàng nhanh chóng đi về chỗ của Hồng Mao Tinh Tỉnh.

Khi nàng vào trong kho hàng, táo và lê trong sọt và giỏ đã được đổ vào thùng gỗ.

Cố An Nhiên vỗ vai Hồng Mao Tinh Vương, nói với nó: Lát nữa ở đây sẽ mưa, ta dẫn người đi đến chỗ trú mưa.

Hồng Mao Tinh Vương: Chỗ nào?

Cố An Nhiên dẫn hết Hồng Mao Tinh Tỉnh ra ngoài, chỉ vào nhà kho cách đó không xa nói: Các người đi vào đó thì sẽ không bị ướt, hiểu không?

Hồng Mao Tinh Vương bĩu môi có chút không vui nói: Ta không đi.

Cố An Nhiên: Tại sao?

Hồng Mao Tinh Vương: Ở đó không có linh khí, không thể trú mưa dưới tán cây sáo?

Cố An Nhiên đỡ trán: Không trú được.

Hồng Mao Tinh Vương trả lời: Trong rừng trời cũng sẽ mưa, tỉnh tinh chúng ta đã quen rồi, hơn nữa nếu mưa to quá thì chúng ta sẽ tới chiếc lều gỗ ở bên ngoài, ngươi không phải lo.

Cố An Nhiên cũng không miễn cưỡng, ai ngờ người ta lại chê kho hàng bê tông cốt thép của nàng không có linh khí chứ.

Những con Hồng Mao Tinh Tinh này thích nơi nào thì tùy, Cố An Nhiên lại bắt dau nâng Hummer trong không gian.

Nâng lên xuống hơn chục lần, dị năng vừa mới khôi phục lại cạn kiệt.
Bình Luận (0)
Comment