Chương 134: Mua Sắm Ở Trấn Chương Thụ (1)
Chương 134: Mua Sắm Ở Trấn Chương Thụ (1)Chương 134: Mua Sắm Ở Trấn Chương Thụ (1)
Càng đi về phía trước, người dân chạy nạn càng cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì mộ phần hai bên đường càng ngày càng dày đặc, người chết không được xử lý cũng càng ngày càng nhiều.
So ra, những người đầu tiên không gượng nổi lại may mắn hơn một chút.
Ít nhất bọn họ còn có người nhặt xác cho.
Cố An Nhiên hơi nhíu mày.
Nàng cẩn thận quan sát những thi thể nằm ở ven đường một chút.
Những thi thể này cũng không phải là chết dưới đao kiếm, mà là do đói chết bệnh chết, điều đó chứng minh người Khương vẫn chưa có đánh tới đây.
Không bao lâu sau, Hà Thái Phượng cùng Lý Kim Quang đi ra ngoài tìm hiểu tình hình đã quay trở lại.
"Nha đầu An Nhiên, ta cùng Thái Phượng tỷ hỏi một lão nhân lưu lại trên đường này đã lâu, ông ta nói người Khương chưa có đánh lại đây.
"Ông ta từ phủ Ta Châu bên kia đi dọc theo đường lớn trốn được đến đây, hiện giờ quân đội Tê vương đang chiến đấu quyết liệt với người Khương."
Cố An Nhiên không mấy tin tưởng vào nhân phẩm của Tề vương, sao lại có thể phát sinh xung đột chính diện với người Khương.
"Tê vương?"
Khóe miệng nàng gợi lên vẻ trào phúng.
Lý Kim Quang biết trong lòng Cố An Nhiên đang nghĩ gì, vội vàng nói: "Đúng là Te vương, nhưng mà hắn ta cũng là bị ép phải nghênh địch."
"Vốn dĩ hắn phái người sang đàm phán với người Khương, nói là nếu người Khương không động vào dù chỉ là một viên gạch một mái ngói ở thành Tề Châu, hắn ta cũng sẽ không xuất binh chặn đường người Khương."
"Nhưng mà người Khương nhìn thấy thành Te Châu giàu có và sung túc, cho nên không hề phối hợp với Te vương, một lòng chỉ muốn tấn công thành Te Châu."
Lý Kim Quang vừa giải thích xong, Cố An Nhiên lập tức hiểu rõ.
Tuy rằng Tề vương kia không phải là thứ tốt lành gì, nhưng binh tướng lại nhiều, hơn nữa trước giờ người Khương vẫn luôn ở trên thảo nguyên, tất nhiên ky binh rất lợi hại, nhưng trên phương diện công thành này so ra thì bọn họ vẫn là kém xa nước Tuyên.
Ít nhất, ở phương diện vũ khí để công thành, những người Khương này sẽ chuẩn bị không quá hoan hao.
Cho nên hai bên lâm vào cảnh giằng co ở thành Tề Châu, không có đánh tới bờ sông Ủng Giang này.
"Thôn trưởng, chúng ta phải mau chóng lên đường.' Cố An Nhiên lạnh nhạt nói.
Lý Kim Quang cũng vô cùng tán thành: "Ta cũng nghĩ như vậy, mau chóng đến cái trấn kia đi"
Sau khi bàn bạc xong, mọi người rút ngắn thời gian nghỉ ngơi vào ban đêm, đẩy nhanh tốc độ lên đường.
Một đường đi về phía trước, mộ phần hai bên đường vẫn là nhiều như thường lệ.
Nhưng mà thi thể lại giảm đi không ít, mọi người đang cảm thấy kinh ngạc, lại phát hiện trong bụi cỏ có từng đống từng đống xương trắng.
Không cần nói, mọi người cũng biết những thứ kia là cái gì.
Dưới tình huống này, những lưu dân đó không có khả năng còn nhiều động vật có thể ăn như vậy, vậy chỉ có thể là...
Người dân chạy nạn nghĩ đến trường hợp kia, tất cả đều nôn khan một trận.
Thật vất vả mọi người mới tới được cổng trấn Chương Thụ, trấn Chương Thụ này là một địa phương nhỏ, không thể thủ vệ nghiêm ngặt như thành Tề Châu.
Nhưng mà bá tánh trong trấn Chương Thụ vẫn tự phát tổ chức không cho phép ăn xin và lưu dân đi vào.
Tuy nhiên nếu như trên người người chạy nạn có tiền bạc cùng lương thực, ăn mặc không quá cũ nát vẫn có thể đi vào.
Hơn nữa trấn Chương Thụ không thể so với thành Tề Châu, từ cổng tiến vào trông trấn không cần giao ra tiền bạc.
Lý Kim Quang cân nhắc một chút, quyết định lần này phái một nhóm người tiến vào trấn Chương Thụ.
Tình huống ở trấn Chương Thụ không giống với thành Tê Châu.
Lần trước tiến vào thành Te Châu là bởi vì đường di về phía nam bắt buộc phải đi xuyên qua thành Te Châu, nếu không thì phải mất thêm hơn nửa vòng để vòng qua thành Tề Châu.
Mà lần này đi về phía nam, không cần phải xuyên qua trấn Chương Thụ, đoàn người chỉ cần mua đủ lương thực sau đó sẽ hội họp ở cổng trấn.