Chương 135: Mua Sắm Ở Trấn Chương Thụ (2)
Chương 135: Mua Sắm Ở Trấn Chương Thụ (2)Chương 135: Mua Sắm Ở Trấn Chương Thụ (2)
Cuối cùng, Lý Kim Quang mang theo Đại Cường cùng Nhị Cường còn có hơn một nửa người trẻ tuổi trong đội ngũ chuẩn bị vào trấn mua lương thực.
Các gia đình gom góp tiên bạc đưa cho những người này, để bọn họ cùng nhau đi mua.
Cố An Nhiên lấy ra tất cả bạc và tiền xu lục soát được từ trên người tên trộm ngựa.
Lại đưa thêm hai cái vòng tay bạc của mình cho Lý Kim Quang.
Lý Kim Quang liên tục xua tay nói: "Nha đầu An Nhiên, mua lương thực không cần nhiều tiền như vậy, e là cho dù ngươi có tiền cũng không chắc chắn có thể mua được nhiều lương thực như vậy, đây chỉ là một cái trấn nhỏ."
Hà Thải Phượng lại cười: "Trấn Chương Thụ này tuy nhỏ, nhưng nó là nơi thương nhân muốn lui tới nam bắc thì nhất định phải đi qua, là nơi giàu có và đông đúc đấy."
Cố An Nhiên nhàn nhạt dặn dò: "Sau khi mua gạo và mì, toàn bộ số tiền còn lại đều mua hạt giống."
Lý Kim Quang ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Thì ra là ngươi muốn mua hạt giống, ta hiểu rồi." Đây là chỗ duy nhất ông ấy không thể nào hiểu được Cố An Nhiên.
Ở Đại Tuyên này căn bản là mua hạt giống không hề khó, không biết cái nha đầu này vì sao đối với việc mua hạt giống lại có chấp niệm lớn như vậy.
Cố An Nhiên muốn mua hạt giống là bởi vì nàng luôn nghĩ đến nếu như một ngày nào đó nàng có thể trở về mạt thế, những hạt giống không bị biến dị này đều cực kỳ trân quý, hiếm có.
Trái lại, Hà Thải Phượng lại cảm thấy Cố An Nhiên rất biết nhìn xa.
Bởi vì trước đây lúc bà ấy cùng trượng phu đi ra bên ngoài, sau khi chứng kiến nạn lụt, lương thực cứu tế của triều đình được phát xuống, bá tánh trôi dạt khắp nơi mới yên ổn lại. Nhưng sau đó lại lâm vào tình trạng hạt giống cung không đủ cầu.
Những người chưa từng đi xa, vẫn luôn ở một chỗ, chưa từng trải qua trận đại họa nào sẽ không cách nào hiểu được.
Chỉ có người từng trải, mới biết được có nhiều thứ rất đáng quý.
Hà Thải Phượng không lựa chọn cùng các phụ nhân khác nghỉ ngơi ở cửa trấn Chương Thụ.
Mà là đi theo nhóm Lý Kim Quang vào bên trong trấn.
Bởi vì có bà ấy dẫn đường, cho nên có thể đi thẳng đến tiệm lương thực mua lương thực, lại nhanh chóng mua đầy đủ muối cùng hạt giống trở vê.
Mua lương thực cùng mua muối đều rất thuận lợi, sau khi tìm được cửa hàng mua hạt giống, Lý Kim Quang cầm tiên Cố An Nhiên đưa, mua hết một nửa hạt giống ở cửa hàng, nhưng vẫn còn dư lại một chút.
Hà Thải Phượng suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định nhỏ giọng nói cho Lý Kim Quang nghe những gì trước kia bà ấy đã nhìn thấy nghe thấy.
"Kim Quang à, lúc trước ta ở phía nam, sau khi mọi người trải qua một trận hồng thủy mới bắt đầu yên ổn lại, khi đó ngoài trừ lương thực rất quý giá, hạt giống cũng trở nên rất đắt, quan trọng là có tiền cũng không nhất định có thể mua được, mọi người đều tranh nhau cướp đoạt."
Sau khi Lý Kim Quang nghe được lời này lại lâm vào tram mặc, một lát sau ông ấy nhìn chưởng quỹ của cửa hàng bán hạt giống nói: "Làm phiền lại cho ta một ít hạt giống lương thực."
Chưởng quỹ vui vẻ ra mặt, lại đưa cho ông ấy không ít hạt giống bắp cùng lúa, hơn nữa giá cả còn rất phải chăng.
Bởi vì Lý Kim Quang mới vừa mua rất nhiều hạt giống, cho nên đã khiến cho con đường hướng về phía nam của chưởng quỹ tăng lên không ít tự tin. Tuy rằng trước mắt Khương nhân vẫn chưa có đánh lại đây, nhưng mà không ai có thể biết trước được Tề vương có thể chống đỡ bao lâu.
Trấn Chương Thụ này cũng chỉ là tạm thời an toàn mà thôi.
Nhưng khi qua khỏi sông Ủng Giang thì lại khác.
Hoàng thất Đại Tuyên đều chạy trốn tới phía nam sông Ủng Giang, nhất định sẽ lấy sông Ủng Giang làm ranh giới, toàn lực chống cự người Khương.
Ông ta định sau khi thanh lý xong những thứ này, liền đi đến phía nam hội hợp cùng thê nhi.