Chuong 141: Tim Kiem Con Thuyen (2)
Chuong 141: Tim Kiem Con Thuyen (2)Chuong 141: Tim Kiem Con Thuyen (2)
Trong suốt chặng đường này, nếu không có An Nhiên nha đầu, một nửa trong số họ còn sống sót được tới con sông Ủng Lan này thì đã coi như là có bản lĩnh rồi.
"Vậy... chúng ta sẽ trốn trên núi trước, các ngươi đi sớm về sớm chú ý an toàn, nếu có cần thêm người thì bảo Nhị Cường quay về dẫn thêm người." Lý Kim Quang dặn dò.
Ông ấy không dám để cho Đại Cường truyền tin tức về, lỡ như truyền sai thì sẽ hại chết người mất.
"Ừm, ta biết rồi."
Cố An Nhiên nói xong thì xoay người, sau đó như thể bỗng nghĩ tới cái gì đó.
Nàng lại xoay người một lần nữa, nhìn Lý Kim Quang rồi dặn dò: "Thôn trưởng, bây giờ là thời loạn thế, đừng dâng lòng tốt mù quáng, trong đội ngũ có một số người không bớt lo lắm, các người đề phòng một chút, đừng bị những người này cắn trả ngược."
Lý Kim Quang gật đầu liên tục, nói: “An Nhiên nha đầu, ngươi yên tâm, ta đều biết cả mà, mấy cái đó ở đây chỉ là chuyện nhỏ, ngươi không cần phải lo lắng, tự trong lòng ta hiểu rõ hết."
"Vâng." Lúc này đây, Cố An Nhiên mới mang theo Đại Cường và Nhị Cường lên đường.
Những lưu dân kia nhìn thấy Cố An Nhiên, Đại Cường và cả Nhị Cường đều rời đi, mới dám tới gần đám người bên Lý Kim Quang.
Bọn họ mặt dày mặt dạn đến hỏi: "Nghĩ đến việc các ngươi cũng trốn từ phía bắc đến đây, nhưng mà cây cầu này bị gãy rồi, vậy tiếp theo các ngươi có tính toán gì không?”
Lý Kim Quang liếc mắt nhìn người nọ một cái: "Cứ đợi ở chỗ này thôi, nhỡ đâu có đò thì được qua sông."
"Sao hai người đàn ông hung hãn lúc nay kia không đồng hành với các ngươi nữa? Bọn họ từ bỏ việc qua sông Ủng Lan rồi à?"
Lúc lưu dân mở lời kia hỏi đến chuyện này, cứ nhìn về phía bọc hành lý của đoàn người bên Lý Kim Quang không chớp mắt.
Lý Kim Quang đã nhận ra tâm tư của đám lưu dân này, lập tức nói: "Bọn họ đi dò đường rồi, sẽ quay về ngay thôi."
Lúc này, Cố Hồng Khánh mang theo một đám thanh niên cường tráng bảo vệ đám Lý Kim Quang ở đẳng sau.
Bắt chước theo dáng vẻ hung hãn của Đại Cường và Nhị Cường, nói: "Các ngươi áp sát lại gần như vậy làm gì?"
"Còn dám dán mắt chằm chằm vào bọc hành lý của chúng ta cơ à? Ngươi hỏi xem đao trong tay của chúng ta có đồng ý hay chưa hả?"
Đám thanh niên kia nghe thấy lời Cố Hồng Khánh nói, sôi nổi giơ giơ đại đao trong tay mình lên.
Vốn dĩ bọn chúng còn cho rằng, trên tay chúng có lưỡi hái và dao chẻ củi, còn dính mạng người nên không sợ chuyện gì cả.
Đợi đến khi hai tên hung thần đó rời đi, bọn chúng có thể uy hiếp đám người vốn còn ít số lượng này.
Nhưng không thể tưởng được đại đao trong tay của đám người này đều được mài bóng lưỡng.
Vừa thấy đã biết là cực kỳ sắc bén, căn bản không phải là thứ mà con dao chẻ củi nho nhỏ của bọn chúng có thể chống lại.
Vì vậy, thủ lĩnh của đám lưu dân này vô cùng thức thời, nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, ta chỉ tùy tiện hỏi thử thôi mà, mọi người cùng chạy nạn với nhau mà gặp mặt trên đường ắt cũng là có duyên phận, đi cùng nhau cũng có thể thêm được một con đường sống chứ."
"Nhưng mà ta nhìn là biết, các ngươi không muốn đi cùng với người khác, cho nên chúng ta sẽ lập tức cách các ngươi thật xa xa."
Cố Hồng Khánh lạnh lùng liếc mắt nhìn người nọ một cái: "Vậy thì đi mau lên.”
Thủ lĩnh lưu dân mang theo đám thuộc hạ lưu dân khô gầy của mình chui ruc ở nơi khác, không biết đang bô bô nói cái gì đó.
"Thủ lĩnh, bây giờ phải làm sao bây giờ? Thoạt nhìn đám người đó ít người, nhưng mà đều là mấy tên cứng, vừa thấy vũ khí của bọn họ là biết ngay rằng có lẽ bọn họ đã từng giết hay cướp của lính tham gia quân ngũ rồi."
"Hơn nữa ngươi xem sắc mặt của bọn họ là biết, chắc hẳn trong suốt chặng đường bọn họ không thiếu cái ăn đâu, có lẽ là có chút thủ đoạn."