Chuong 142: Tim Kiem Con Thuyen (3)
Chuong 142: Tim Kiem Con Thuyen (3)Chuong 142: Tim Kiem Con Thuyen (3)
Thủ lĩnh lưu dân kia nói: "Vậy chỉ có thể bóp quả hồng được thôi."
"Cái đám người mới đi ra từ trấn Chương Thụ kia, vẫn còn chưa quen với khó khăn, chắc chắn là cực kỳ vô dụng."
Nhưng vẫn có người lo lắng nói: "Nhưng bọn họ đông người đấy!"
Thủ lĩnh lưu dân kia phỉ nhổ: "Đông người thì có ích lợi gì? Cái đám đó giống hệt như đống cát lẻ tẻ, đông người cũng chẳng dùng được."
"Chúng ta chỉ có thể đi theo sau bọn họ, đến lúc đó lại lựa người bị tách riêng lẻ rồi ra tay là được."
"Thủ lĩnh anh minh."
Những người ở trấn Chương Thụ nhìn thấy dòng sông Ủng Lan cuan cuộn chảy xiết rồi thở dài một hơi thật sâu, một số người quyết định quay về, trở lại tiếp tục cư trú ở trấn Chương Thụ, dù sao trấn Chương Thụ chỉ là một trấn nhỏ, nếu người Khương gấp gáp đến tấn công sông Ủng Lan, nói không chừng còn lười lãng phí thời gian ở trấn Chương Thụ.
Còn có một số người cũng chọn trở về, song là vì định về nhà lấy thuyền nhỏ đánh cá. Một phần nhỏ người còn lại tìm bãi đất hoang bên đường lớn để hạ trại, bọn họ định theo dõi tình huống rồi tính sau.
Mặc dù quân đội nước Tuyên chém đứt cây cầu, nhưng đó là sách lược chống giặc, lỡ đâu bọn họ còn đưa thuyền đến để đón người thì sao?
Mà Lý Kim Quang thì lại chờ những người khác quay về hết, bảo đảm không ai tiếp tục nhìn chằm chằm vào bọn họ, rồi mới dẫn theo những thôn dân chạy nạn trốn trên một ngọn núi thấp.
Như vậy thì nhỡ người Khương có đánh đến, cũng không biết hành tung của bọn họ.
Chẳng sợ tra khảo hay dùng cực hình nặng những người lúc nay, thì hành tung của những người bên mình cũng sẽ không bị tiết lộ.