Chương 146: Đạp Nhẹ Một Cái (1)
Chương 146: Đạp Nhẹ Một Cái (1)Chương 146: Đạp Nhẹ Một Cái (1)
Nam tử hơi lớn tuổi nói: "Ta tên Chương Đại Chí, cái người trẻ tuổi vừa rồi chính là nhi tử của ta, Chương Phúc Quý. Phụ nhân kia là con dâu ta, Điền Xuân Hi tiểu cô nương kia là cháu gái ta tên là Chương Thủy Tiên."
Đại Cường hiểu rõ gật đầu: "Vậy, không phải toàn bộ người ở trấn Chương Thụ đã chạy trốn từ sáng sớm rồi sao, tại sao cả nhà các người lại chậm trễ như vậy?"
Chương Đại Chí thở dài một hơi: "Chạy trốn trước đều là những gia đình trong nhà không có bao nhiêu đồ đạc, hoặc là đã chuyển đồ về phía nam trước, những người còn sót lại ở trấn Chương Thụ đều là những gia đình giống ta vậy, phải dìu già dắt trẻ, đồ đạc trong nhà lại rất nhiều."
Đại Cường nhịn không được nói một câu: "Người không nỡ bỏ lại của cải nhưng thiếu chút nữa cũng mất luôn cái mạng, ve sau đừng hành động như vậy, chỉ cần mạng vẫn còn thì không sợ không có cơm ăn."
Nếu như Chương Đại Chí chưa trải qua chuyện như vừa rồi, thì sẽ cho rằng lời nói của Đại Cường là không đúng.
Nhưng đã trải qua chuyện như vậy, dường như ông ta đã ngộ ra, vội vàng gật đầu: "Tiểu tử này, ngươi nói rất đúng." Suốt cả chặng đường, Cố An Nhiên đều yên lặng không nói chuyện, cưỡi ngựa đi theo phía sau hai người, nhìn hai người tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, mà nàng một câu cũng không chen vào được.
Sau khi cưỡi ngựa đi được khoảng một nén nhang, phát hiện hai bên đường có một vài thi thể nằm đó.
Máu tươi từ trong cơ thể bọn họ chảy ra, khiến cho bùn đất trên đường cũng bị nhuộm thành màu đỏ.
Chương Đại Chí nhìn những người này, sắc mặt lập tức trắng bệch, môi nhịn không được mà run rẩy: "Nhất định là do những tên người Khương đó gây ra."
Mới vừa rồi nếu không phải cả nhà ông ta được vị cô nương và mấy người này cứu, sợ là cũng sẽ giống như mấy người bọn họ, góp phần nhuốm màu cho bùn đất trên con đường này, sau đó phơi thây nơi hoang dã.
Đại Cường nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, cảm thấy không đành lòng một chút nào.
Nhưng hắn ta biết, thi thể cũng chỉ có thể phơi thây ở nơi hoang dã này, thế nên hắn ta cũng chẳng thể bày tỏ lòng tốt của mình như vậy được, chỉ có thể giết thêm mấy tên người Khương để báo thù cho bọn họ.
Nghĩ đến đây, Đại Cường nắm thật chặt cây rìu trong tay, Cố An Nhiên cũng siết chặt riu đầu phượng.
Còn Chương Đại Chí giơ loan đao vừa mới nhặt được từ người Khương.
Đại Cường lại nhìn Chương Đại Chí, nói: “Đại thúc, người đi ở phía sau cùng, nếu như phát giác có gì đó không ổn, người chỉ cần cưỡi ngựa chạy đi là được, không cần phải để ý đến chúng ta."
Đối với lời nói của Đại Cường, Cố An Nhiên cũng ngầm đồng ý.
Chương Đại Chí không có công phu, nếu như gặp phải một nhóm lớn người Khương, chỉ cần ông ta có thể trốn thoát, thì sẽ không ngáng chân bọn họ nữa.
Chương Đại Chí thực sự đi phía sau bọn họ, chẳng qua ông ta không hề có ý nghĩ nếu gặp phải người Khương liên bỏ lại mấy người Cố An Nhiên mà chạy một mình.
Ông ta cảm thấy như vậy thật sự quá tiểu nhân.
Tuy rằng là người thì sẽ muốn sống, nhưng mà cũng không thể đạp lên thi thể người khác mà sống được, như vậy rất thiếu đạo đức.
Bọn họ cưỡi ngựa một đoạn đường, rất nhanh đã đến trấn Chương Thụ, sau đó cả bọn xuống ngựa, cẩn thận từng chút từng chút tiến lại gần.
Cổng trấn Chương Thụ mở rộng, trên cổng đều là những dấu tay nhuốm máu tươi, có lẽ là người Khương đã đánh vào trấn.
Tuy nhiên, ở cổng trấn Chương Thụ, thậm chí một tên thủ vệ người Khương cũng chẳng thấy đâu.
Như vậy xem ra, bọn chúng đã giải quyết toàn bộ quân đội Tề vương.
Do cảm thấy phía bắc sông Ủng Giang đã nằm trong lòng bàn tay bọn chúng, cho nên không cần phải cố ky bất cứ thứ gì nữa, vì thế mới có thể bỏ đi như vậy sao?
"An Nhiên cô nương, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Đại Cường nhỏ giọng hỏi.