Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147: Đạp Nhẹ Một Cái (2)

Chương 147: Đạp Nhẹ Một Cái (2) Chương 147: Đạp Nhẹ Một Cái (2)Chương 147: Đạp Nhẹ Một Cái (2)

Mặc dù có đôi khi hắn ta hơi khờ khạo một chút, nhưng lúc này hắn ta vẫn có thể nhìn rõ được tình huống, tuyệt đối sẽ không tự tiện hành động.

"Chắc chắn là không thể trực tiếp đi vào từ cổng thành" Cố An Nhiên liếc mắt nhìn cổng thành rồi nói.

"Có con đường nhỏ nào có thể tiến vào trấn Chương Thụ không?” Nàng nghiêng đầu hỏi Chương Đại Chí.

Chương Đại Chí suy nghĩ một hồi, trên mặt lộ ra một tia nhẹ nhõm: “Có. Cách nhà ta không xa có một bức tường thành đã lâu không được tu sửa, gạch đã tróc hết rồi. Chúng ta hãy tìm một khúc gỗ, cùng nhau phá những viên gạch đó ra là được. Hơn nữa nhà ta hẻo lánh, chắc là những tên người Khương kia sẽ không đi đến đó đâu."

Trước đây ông ấy có nghe những người bán hàng rong nói, người Khương vào thành chủ yếu là cướp bóc ở một vài tửu lâu lớn hoặc là những cửa hàng lớn.

Còn có những nhà dân nào nhìn vô cùng hoa lệ, những ngôi nhà bình thường như bọn họ sẽ không có ai đến lục soát.

Cố An Nhiên hất cằm một cái: "Người đi trước dẫn đường, không cần sợ hãi đâu." Có một người quen đường quen lối như Chương Đại Chí ở đây, ba người rất nhanh đã đến được chỗ tường thành lâu năm kia.

Cố An Nhiên đẩy nhẹ một chút, quả thật các viên gạch vô cùng lỏng lẻo.

Nàng lấy vuốt hổ bay ra, bám vào một nửa bức tường, giẫm lên tường nhìn thoáng vào bên trong.

Quả nhiên người Khương đều tập trung ở chỗ náo nhiệt nhất như trên trấn.

Nhưng hôm nay toàn bộ trấn Chương Thụ đâu đâu cũng hoang tàn, trên mặt đất xác chết nằm khắp nơi, đường phố vốn dĩ lát đá màu xanh cũng toàn là vết máu.

Nàng từ trên tường thành đi xuống, lạnh nhạt nói: "Bên này không có người Khương."

Chương Đại Chí nhìn Đại Cường nói: "Hay là chàng trai này cùng ta đi tìm khúc gỗ, việc này không cần cô nương nhà ngươi làm."

Ông ta vừa mới nói xong, liền nghe được một tiếng 'râm'.

Bức tường thành không quá rắn chắc kia đã bị Cố An Nhiên đạp một cái tạo thành một cái lỗ lớn, hai người trưởng thành hoàn toàn có thể chui lọt.

Khuôn mặt nàng không cảm xúc, phủi phủi lớp tro bụi trên đùi: "Quả nhiên tường thành này đã lâu không được tu sửa, chỉ đá nhẹ một cái đã sập " Khóe miệng Chương Đại Chí giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được câu nào.

Chẳng qua, trong lòng ông ta đã rõ, mặc dù bức tường thành này lâu năm chưa được tu sửa, nhưng mà bình thường vẫn cần phải có mấy nam tử cầm khúc gỗ chắc chăn để đập thì mới có thể đổ.

Nhưng hình như nữ tử trước mắt này chỉ cần nhẹ nhàng đạp một cước thôi?

"Đừng thất thần, dẫn đường đi." Cố An Nhiên lạnh lùng nói.

Chương Đại Chí nghe Cố An Nhiên nói thì giật mình sửng sốt một lát, sao đó phá một lỗ trên tường thành rồi chui vào.

Cố An Nhiên và Đại Cường theo sau, đi cùng Chương Đại Chí về phía nhà của ông ta.

Dọc đường tuy không gặp phải binh lính người Khương nhưng rõ ràng nơi này đã từng bị người Khương ghé thăm.

Một số người không kịp chạy trốn đã bị người Khương chém chết trong nhà.

Tử trạng của nữ nhân này còn thê thảm hơn, quần áo rách rưới không che hết.

Nhưng bọn họ đến đây là vì ngư thuyền, một lòng đi về phía trước.

Thế gian này bây giờ quá khốn khổ, nếu nhìn thấy người chết mà tử tế chôn cất thì bọn họ sẽ không thể tiếp tục đi được nữa, suốt ngày chỉ ở một chỗ mà chôn người.

Đi được không bao lâu thì đã đến nhà Chương Đại Chí.

Đại Cường sợ có người Khương ẩn náu trong nhà của ông ta, tự mình cầm rìu lớn mở cửa đi vào.

Ngoài miệng còn dặn dò: "Thúc thúc, người đợi ta ở phía sau."

Nói xong hắn ta đẩy cửa ra, cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không phát hiện thấy bất kỳ người Khương nào.

Nhưng sân của ông ta đã bị người Khương ghé vào, xung quanh đều bị làm cho rối loạn cả lên.

Chương Đại Chí tiến thẳng vào buồng sau, bình thường ngư thuyền đều được để ở chỗ này.
Bình Luận (0)
Comment