Chương 148: Thuyền Bi Cướp Di (1)
Chương 148: Thuyền Bi Cướp Di (1)Chương 148: Thuyền Bi Cướp Di (1)
Chỉ là vừa nhìn vào buồng sau, ông ta lập tức trợn tròn mắt, làm gì còn ngư thuyền nào?
Chỗ để ngư thuyền ngày thường trống rỗng, chỉ có dấu vết của chiếc thuyền trên mặt đất.
"Thuyền bị người Khương lấy đi rồi, chúng ta chỉ có thể chờ chết thôi không?"
Sắc mặt Chương Đại Chí mệt mỏi, giống như không còn nhìn thấy bất kỳ hy vọng sống nào.
Đầu Đại Cường đột nhiên trở nên nhạy bén.
Lòng hắn đầy hy vọng, hỏi: "Đại Chí thúc, trấn Chương Thị gần sông, không đến mức chỉ có mỗi nhà người có thuyền chứ? Nhà khác có thuyền không? Nhà hàng xóm?”
Đại Cường vừa hỏi như vậy, tâm Chương Đại Chí vốn đã như tro tàn lại dấy lên một tia hy vọng.
Hàng xóm cách nhà ông ta cũng có ngư thuyền, nhưng nhỏ hơn nhiều so với thuyên của ông ta, hai người vẫn thường hay đi đánh cá cùng nhau.
Nhưng Cố An Nhiên thấy tình hình như thế này trong nhà Chương Đại Chí thì cũng không ôm hy vọng gì với ngư thuyền của nhà hàng xóm bên cạnh.
Bởi vì người Khương sinh hoạt trên thảo nguyên và không am hiểu chế tạo thuyền. Nếu bọn họ muốn có một trận chiến với quân đội Đại Tuyên thì nhất định phải vượt qua sông Ủng Lan.
Chắc hẳn người Khương trước đó đã tới đây điều tra, trên sông Ủng Lan chỉ có một cây cầu nổi, có thể bị chém đứt bất kỳ lúc nào.
Cho nên bọn họ hẳn đã lấy đi toàn bộ thuyền ở trấn Chương Thụ.
Lại đợi đến ngày sau.
"Các ngươi đi xem đi, nếu cũng bị người Khương cướp lấy thì các ngươi cũng không cần phải đi xem nhà khác, nhanh chóng trở về." Cố An Nhiên trầm mặc một lúc rồi nói.
"À, được."
Đại Cường ngoan ngoãn trả lời, đi theo Chương Đại Chí đến nhà hàng xóm bên cạnh.
Nhưng không qua bao lâu Chương Đại Chí cùng Đại Cường đã trở lại.
Theo sau còn có bảy, tám người.
Đại Cường có chút ngượng ngùng gãi đầu nói: An Nhiên cô nương, người nhà này trốn trong hâm nên mới tránh được một kiếp nạn, ta thấy bọn họ đáng thương nên đưa bọn họ về đây. Ngươi yên tâm, ta cam đoan bọn họ sẽ không gây thêm phiền toái gì cho ngươi."
Cố An Nhiên nhìn những người lớn tuổi đứng đằng sau Đại Cường, cũng trạc tuổi Chương Đại Chí, không nói gì.
Ai mà biết được nhỡ đâu người Đại Cường cứu về sau nàng lại cần dùng đến thì sao?
Cứu thì cứu thôi.
"Ngươi tên là gì?" Cố An Nhiên hơi nâng cằm, lạnh nhạt hỏi.
Người nọ giống như có chút sợ hãi trước khí thế của Cố An Nhiên, trốn đằng sau Chương Đại Chí.
"Ta tên là Chương Xuân Sinh, phía sau đều là người nhà của ta, vô cùng cảm tạ hai vị tráng sĩ đã cứu gia đình ta. Trong hầm của chúng ta còn có rất nhiều lương thực, ta xin lấy một nửa số lương thực đó để báo đáp ân cứu mạng của hai vị tráng sĩ."
"Được."
Cố An Nhiên ngược lại cảm thấy rất được, Chương Xuân Sinh này rất biết điều, quan trọng nhất chính là hắn hiểu được đạo lý có được có mất.
Chỉ là nàng không biết người có suy nghĩ sáng suốt như vậy vì sao lại bị vây ở trấn Chương Thụ này.
Nhưng có thể khẳng định một điều là Chương Xuân Sinh hẳn là một người rất thông minh.
Nếu không, ở trong cái tình huống mà cả trấn Chương Thụ bị tàn sát, hắn sẽ không thể nào dẫn người nhà đi ra ngoài mà không hề tổn hao gì .
Hắn mím môi tram mặc một lúc, sợ hãi nhìn Cố An Nhiên một cái: "Ta nghe nói cầu nổi ở sông Ủng Lan đã bị huỷ, hiện giờ chúng ta chỉ có thể đi tới cánh rừng ở bờ sông trốn, ta đã lấy được công cụ, đến lúc đó chỉ cần tạo ra mấy chiếc thuyền nhỏ thì có thể qua sông được rồi."
Cố An Nhiên nhướng mày: "Ngươi còn có thể chế tạo thuyền sao?"
Chương Xuân Sinh gật đầu: "Tay nghề ta cũng không hẳn là quá tốt nhưng ngư thuyền của nhà Đại Chí cùng với nhà ta đều là do ta tạo ra, hơn nữa, ta cũng biết sửa thuyền."
"Có điều, để tạo ra một chiếc thuyền nhỏ cũng cần một khoảng thời gian, nếu như người Khương đuổi tới, vậy thì chúng ta chỉ còn cách phó mặc cho số phận."
Nghĩ đến đây, mi tâm Chương Xuân Sinh chau thành hình chữ xuyên.