Chương 151: Đóng Cửa Đánh Chó (2)
Chương 151: Đóng Cửa Đánh Chó (2)Chương 151: Đóng Cửa Đánh Chó (2)
Đừng nghĩ đến việc lái loại phương tiện này trên đường quan đạo, chỉ có xe ba bánh điện, xe máy điện và xe máy nhỏ mới dùng được trên quan đạo. .
Đám người Khương đang uống rượu, đánh bạc nghe thấy tiếng gầm gừ, lập tức cảnh giác cầm vũ khí bên cạnh lên.
Mấy bách hộ người Khương hét lên: "Người ở trong nhà mau ra đi, sắp chết rồi còn vui vẻ à?"
Những tên lính Khương đang làm việc ác trong nhà, khi nghe thấy giọng nói của bách hộ, mặt vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi xác nữ nhân chết không nhắm mắt, buộc lại thắt lưng, cầm vũ khí đi ra.
"Bên kia có tiếng động lớn, phái trinh sát tới đó xem tình hình." Bách hộ quân Khương ra lệnh.
Sau khi nhận được lệnh, quân trinh sát người Khương vội vã tới nơi phát ra tiếng gầm.
Kết quả, hắn ta vừa nhìn thấy một thứ to lớn không biết phải diễn tả thế nào, đã lập tức chết lặng.
Lúc này hắn ta chỉ muốn bỏ chạy, có linh cảm đây là thứ gì đó rất đáng sợ.
Tuy nhiên, Cố An Nhiên không có ý định cho các trinh sát người Khương có cơ hội.
Nàng nhấn ga một cái, chiếc Hummer lao qua đường với tốc độ cao, cây nia thép găm vào người tên trinh sát quân Khương.
Chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã tắt thở.
Nhưng mà Cố An Nhiên không sử dụng thiết bị làm sạch của Hummer mà để người trinh sát Khương treo trên cây nĩa thép.
Đám người Khương ở phía sau tuy đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng cũng không thể sánh được với sức mạnh của Cố An Nhiên đạp ga xe lao tới.
Họ chỉ nhìn thấy một thứ to lớn màu xám đen đang xông về phía họ với tốc độ cực nhanh.
Bọn họ phản ứng theo bản năng chính là tránh sang một bên.
Tuy nhiên, thứ này có dường như quá to lớn gần như chặn toàn bộ đường di khiến họ hoàn toàn không thể trốn được.
Đáng sợ nhất là những người còn chưa kịp chạy trốn đã bị thứ to lớn này trực tiếp nghiền nát thành bột giấy, chết rất thê thảm.
Đây rốt cục là cái gì, chẳng lẽ nước Đại Tuyên mới phát minh ra thứ này để đối phó với người Khương sao?
"Chạy!"
Bách hộ đám người Khương ra lệnh.
Tin tức này nhất định phải truyên đến đại quân người Khương, nếu không lúc đó bọn họ sẽ bị thương vong nặng nề. Nhưng Cố An Nhiên hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội này, hết lần này đến lần khác xử lý bọn họ mà không sợ ai làm gián đoạn.
Chỉ trong vòng hai nén nhang sáu trăm người chỉ còn lại khoảng hơn trăm người.
Họ kịp phản ứng từ trong sự kinh hãi tột độ.
Đã nhận ra là thứ do người nước Đại Tuyên điều khiển chỉ có thể chạy trên mặt đất.
Bách hộ người Khương quát lớn: "Trèo lên chỗ cao, một khi đã lên được trên tường thành, dùng mũi tên đối phó với thứ to lớn đó."
Một trăm người còn lại giãm lên thi thể của những đồng bọn đã chết, định leo lên mái hiên.
Bách hộ người Khương là người thực hiện đầu tiên, thấy hai tay hắn ta nắm lấy mái hiên, ngẩng đầu liều mạng leo lên.
Hắn ta lại đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt to lớn đầy lông lá xuất hiện trước mặt mình.
Lúc này hắn ta bị dọa cho sợ hãi đến nín thở, không nắm vững suýt nữa rơi khỏi mái hiên.
Nhưng giờ phút này hắn ta cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng những con đười ươi này đến trấn Chương Thụ để kiếm đồ ăn.
Hắn ta cố gắng giao tiếp với thứ ở trước mặt.
"Ta không có ác ý với các ngươi, ta chỉ muốn trèo lên. Nếu ngươi không ngăn cản, đến lúc đó ta nhất định sẽ cho ngươi đầy đủ đồ ăn." Hồng Mao Tinh Vương móc móc lỗ tai, thản nhiên nói: Nhưng mà ta có ác ý với ngươi!
Vào lúc này, Hồng Mao Tinh Vương lại bắt đầu giở trò trêu chọc tâm tư người khác.
Nó cong môi lên, nở ra một nụ cười "thiện chí”.
Bách hộ người Khương sửng sốt, con đười ươi này có thể hiểu nhân tính như vậy sao?
Xem ta lần này mình không phải chết rồi.
Ngay lúc hắn ta đang suy nghĩ, Hồng Mao Tinh Vương trực tiếp đưa tay về phía bách hộ người Khương, nụ cười trên mặt càng "thiện chí".