Chuong 152: TuyY Thu Hoach. (1)
Chuong 152: TuyY Thu Hoach. (1)Chuong 152: TuyY Thu Hoach. (1)
Bách hộ người Khương cảm thấy lần này thật sự là ông trời đang phù hộ mình, ngay cả súc sinh cũng lựa chọn giúp đỡ hắn ta, lần này chắc chắn hắn có thẻ trốn thoát một kiếp.
Cho nên, hắn ta cũng mỉm cười với Hồng Mao Tỉnh Vương, một nụ cười mà hắn ta tự cho rằng là nụ cười thân thiện.
Để không phụ tâm ý của Hồng Mao Tỉnh Vương, hắn ta đưa tay phải của mình ra, nắm chặt tay Hồng Mao Tỉnh Vương.
Để cho chắc chắn, sau khi tay phải nắm vững, hắn ta lại đưa tay với lên trên.
Lúc này, Hồng Mao Tinh Vương thấy thời cơ đã chín muồi, miệng rất nhanh đã cong lên gần như chạm tới vành tai.
Nụ cười của nó không còn "thiện chí" nữa, thậm chí còn có vẻ đang suy nghĩ. .
Nó kéo bách hộ người Khương lên mái hiên.
Tên bách hộ vẫn chưa hoàn hồn, vội vàng nói lời cám ơn: "Đa tạ ngươi sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn ta đang suy nghĩ, loài đười ươi đều sống theo bầy đàn, nếu bắt được cả đàn làm nô lệ và tiên phong trên chiến trường là một chuyện rất tốt. Nhưng Hồng Mao Tinh Vương giống như không nghe thấy lời hắn ta nói, nó nắm cổ áo hắn ta xoay tròn trong tay, ném thẳng tên bách hộ người Khương đến trước xe Hummer của Cố An Nhiên, sau đó đập vào oai rất uy nghiêm.
Cố An Nhiên tăng tốc chiếc Hummer, nghiền nát tên bách hộ người Khương vừa bị ném xuống không thể động đậy thành bột giấy.
Tên bách hộ người Khương kia chết không nhắm mắt.
Hắn ta thật sự quá ngu ngốc.
Hắn ta chỉ biết lòng người đáng sợ, nhưng không biết rằng tâm trí của loài vượn lại nham hiểm như vậy.
Những con đười ươi khác nghiêm túc hơn nhiều, nhìn thấy ai có ý định trèo lên mái hiên. là trực tiếp vung tay đẩy xuống.
Những người Khương còn lại biết không có khả năng chạy thoát, chỉ có thể liều chết đánh một trận.
Bọn họ giơ mã đao lên, dùng tất cả sức lực chém vào thứ to lớn có thể di chuyển rất nhanh đó.
Lại phát hiện thứ to lớn có thể di chuyển đó, đến một vết lõm cũng không có chứ đừng nói là bị chém đứt.
Sau một vòng thu hoạch nữa, chỉ còn lại chưa đầy năm mươi người. Lúc này, vì có quá nhiều xác chết trên mặt đất nên chiếc Humvee trở nên khó di chuyển hơn.
Mặc dù Hummer đã được cải tiến, phía trước có trang bị một thiết bị làm sạch, có thể đẩy xác chết phía trước sang hai bên.
Nhưng đường sá thời cổ đại quả nhỏ, không thể chất đống lên hai bên được, nên tất nhiên là chỉ có thể chồng chất trên mặt đường.
Nàng tắt máy xe chiếc Hummer, cầm cây rìu đầu phượng mở cửa bước ra.
Giãm lên xác chết, nàng bước từng bước một đi về phía đám người Khương đang chạy trốn.
Nàng lấy ra Phi Hổ Trảo, cắm vào phần giá đỡ của mái hiên, một tay nắm lấy Phi Hổ Trảo, lướt nhanh trên mặt đất.
Mà bên tay kia cầm cây rìu đầu phượng, đưa đường cắt vô cùng chính xác vào cổ đám người Khương đang cố gắng chạy trốn.
Máu tươi văng tung tóe khắp nơi.
Nhưng mà Cố An Nhiên không thèm quan tâm đến tình trạng chết chóc của những người Khương này, Phi Hổ trảo đổi vị trí, bay tới gặt lấy đầu của đám người Khương.
Có Cố An Nhiên ở đó, đám người Khương này hoàn toàn không có cơ hội bò tới chỗ cao hơn, chỉ có thể chạy trên đường.
Thấy không có người bò lên, đàn đười ươi đều từ trên mái nhà nhảy xuống.
Chúng nhảy từ trên mái nhà xuống, cưỡi lên cổ đám người Khương rồi phô diễn những thúc cú cùi chỏ khỏe khoắn và đầy sát thương.
Đánh thật mạnh vào đầu người Khương.
Không biết khuỷu tay của những con đười ươi này quá cứng hay hộp sọ của người Khương quá mềm.
Dù sao ăn một cùi chỏ này, đầu của đám người Khương hơi sụp xuống, sau đó ngã xuống đất mất mạng.
Có lẽ do ảnh hưởng của Cố An Nhiên, bọn chúng dường như đều có thái độ đối địch với người Khương.
Sau một nén nhang nữa, chỉ còn Cố An Nhiên là người còn sống duy nhất ở trấn Chương Thụ, cùng với hơn ba mươi con đười ươi.