Chuong 158: Ne Tranh Benh Dich (2)
Chuong 158: Ne Tranh Benh Dich (2)Chuong 158: Ne Tranh Benh Dich (2)
Hà Thái Phượng suy nghĩ một lúc, dường như đang tìm kiếm trong đầu một chút ký ức xa xôi nào đó.
Một lúc sau, bà ấy mới nói: "Lúc trước ta thường xuyên đi ngang qua thành Thanh Giang, lúc đó còn là lão Giang vương cầm quyên, bây giờ có lẽ là nhi tử của ông ấy, nhưng một già một trẻ này năm đó đều có danh tiếng rất tốt theo lời bách tính thành Thanh Giang, phụ tử bọn họ đều là người tốt, có lẽ chúng ta có thể ổn định cuộc sống ở đó."
Cố An Nhiên nhìn về phương bắc: "Chúng ta cứ xem tình hình trước đã."
Chỉ dựa vào hành động cắt cầu phao của quân Đại Tuyên, bất chấp tính mạng của lưu dân phương Bắc, Cố An Nhiên cảm thấy người nắm quyền ở Đại Tuyên không đáng tin cậy lắm nên vẫn chưa thể kết luận được gì.
"Được, ta đi trước dẫn đường" Hà Thái Phượng uống hết mấy ngụm nước trong túi rồi nói.
Đoàn thôn dân chạy nạn cũng theo sau họ, giống như đã nhìn thấy hy vọng được yên ổn, đi đường rất có tinh thần.
Dù sao nếu có thể ổn định cuộc sống, ai lại muốn phiêu bạt bốn phương chứ? Đoàn người chạy nạn đã đi suốt ngày hôm nay hầu như không nghỉ ngơi chút nào, khát thì uống một ít nước, đói thì ăn bánh nướng.
Cuối cùng, xa xa đã có thể nhìn thấy thành Thanh Giang, nhưng bọn họ còn chưa kịp vào thành, đã nhìn thấy có người đang tiến về phía mình.
Hoàn toàn không thể phân biệt được người đến là bách tính thành Thanh Giang hay là lưu dân.
Cho nên đám nam tử trẻ tuổi trong đoàn đều cầm lấy vũ khí để đề phòng.
Khi những người đó đến gần, mọi người mới nhận ra những người này hoàn toàn không phải đám lưu dân ăn mặc bẩn thỉu mà là bách tính chạy ra từ thành Thanh Giang.
Hà Thái Phượng tìm đến một lão bà cũng trạc tuổi bà ấy hỏi: "Vị muội tử này, các ngươi đang yên ổn ở thành Thanh Giang, tại sao lại phải chạy?"
Lão thái thái kia thở dài một hơi nói: "Mặc dù người Khương bị ngăn lại ở bờ bắc sông Ủng Lan, nhưng cũng không có ai phái quân đến quét sạch bọn chúng. Người Khương đánh tới đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, nên Giang Vương đã bắt đầu trưng binh."
"Vốn chuyện này còn chưa phát lệnh, nhưng không biết là ai đã tiết lộ tin tức, khiến cho lòng người hoang mang, rất nhiều người ở thành Thanh Giang nhân lúc cổng thành chưa đóng đều chạy ra ngoài."
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
"Những lưu dân vừa mới định cư cũng đều đã chạy ra ngoài. Ai lại muốn đánh trận chứ?"
Cố An Nhiên cũng đã nghe rõ lời của lão phu nhân, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
"Ngoài việc trưng binh, không có nguyên nhân gì khác sao?”
Theo lý mà nói, một nhà chỉ cần một nam đỉnh tòng quân, về sai người nhà còn có thể có cuộc sống ổn định nên rất nhiều gia đình sẵn sàng làm vậy.
Lão thái thái do dự không nói, Cố An Nhiên đoán rằng lão phu nhân biết chút nội tình bên trong.
Nhưng vì quan hệ trọng đại, bà ấy không dám nói năng lung tung, sợ rước họa vào thân.
Nàng lấy ra hai mươi văn tiền từ trong túi vải đay, đặt vào tay lão phu nhân, thì thâm: "Lão thái thái, nếu bà còn biết gì nữa, xin hãy nói cho ta biết."
Lão thái thái nhìn Cố An Nhiên mang theo hơn một trăm người, đều phong trân mệt mỏi, biết bọn họ đều là từ phương Bắc chạy nạn tới đây.
Bà ấy cũng có chút không đành lòng nhìn bọn họ vừa ra khỏi miệng cọp đã phải vào hang sói, dù sao bọn họ cũng cho ba hai mươi văn tiền. .
Bà ấy kéo Cố An Nhiên sang một bên, thấp giọng nói: "Nhà ta ở chỗ hẻo lánh, lão bà của ta đã lớn tuổi rồi nên dậy sớm, đã hai ngày liên tiếp từ trên gác xép nhà ta nhìn thấy quân lính kéo xác người chết đi về hướng bãi tha ma."
"Những người lính đó đều che đậy rất kỹ càng. Khi còn nhỏ ta đã từng trải qua chuyện như vậy rồi."
Cố An Nhiên trầm giọng nói: "Thành Thanh Giang có dịch bệnh phải không?"
Lão thái thái vội vàng lắc đầu nói: "Đây là ngươi nói đó, ta không nói năng bậy bạ, tung tin đồn nhàm sẽ bị mất đầu."
Cố An Nhiên mím môi nói: "Ta hiểu rồi."