Chương 159: Thung Lũng Trú Ẩn (1)
Chương 159: Thung Lũng Trú Ẩn (1)Chương 159: Thung Lũng Trú Ẩn (1)
Sau khi lão phu nhân kia rời đi, Cố An Nhiên vẻ mặt nghiêm túc trở lại đoàn chạy nạn.
"Chúng ta không thể đi thành Thanh Giang, có khả năng là trong thành đã xuất hiện dịch bệnh.”
"Mà cổng thành Thanh Giang vẫn luôn mở, lưu dân và bách tính trong thành ở chung với nhau. Nếu thực sự có dịch bệnh thì đã lây lan từ lâu, chỉ là vẫn chưa bùng phát thôi."
Những người lớn tuổi như Lý Kim Quang, Hà Thái Phượng đều biết bệnh dịch nghiêm trọng đến mức nào, cho nên sắc mặt bọn họ đều có chút khó coi.
"An Nhiên cô nương, vậy chúng ta lại đi theo quan đạo được không?”
Cố An Nhiên lắc đầu: "Không được, trên quan đạo có rất nhiều người, chỉ sợ là không an toàn, tốt nhất chúng ta nên đi theo đường nhỏ."
Hà Thái Phượng cũng gật đầu đồng tình/“Đúng vậy, chúng ta đi đường núi giống như trước đây đi. Mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng không cần lo lắng bị nhiễm phải bệnh dịch."
Cứ như vậy, cả đoàn người lại đi theo con đường nhỏ trên núi.
Những ngọn núi ở phía nam vẫn xanh tươi ngay cả khi mùa đông đang đến gần, không hề tiêu điều như mùa đông ở phương bắc. Trên núi có nhiều dược liệu và trái cây hơn trên núi phía bắc.
Mọi người đi bộ trên núi bốn năm ngày thì tìm thấy một thung lũng tương đối bằng phẳng có dòng suối, bọn họ quyết định dừng chân.
Bởi vì trong đoàn người có một phụ nhân đang mang thai sắp đến ngày sinh nở, không có cách nào tiến về phía trước, chỉ có thể dừng lại ở nơi tương đối thích hợp này để hạ trại.
Hơn nữa lần này bọn họ đương nhiên sẽ ở lại đây một thời gian, dù sao phụ nhân sau khi sinh nở không thể lập tức lên đường được.
Khí hậu năm nay có vẻ lạnh bất thường, không biết một thời gian nữa có thể có tuyết không.
Nếu có tuyết thì không thích hợp để đi lại †rong ngọn núi này.
E rằng đoàn người sẽ phải ở lại đây cho đến mùa xuân năm sau, cho nên lần này chỗ ở không thể lung tung tạm bợ được.
Bởi vì bây giờ ban đêm đã rất lạnh, không thể tùy ý trải vải dầu trên mặt đất được.
Mà cần chặt gỗ làm một lớp dày trên mắt đấy các nước cách hơi lạnh lọt vào.
Lý Kim Quang lúc này mới nói: "Mấy nam tử trẻ tuổi ra ngoài chặt gỗ và dây leo, trước tiên chặt bỏ những cây ở gần đây, để có tầm nhìn rõ hơn, có thể đề phòng dã thú ẩn nấp." "Lão nhân và hài tử trải vải dầu tại chỗ nghỉ ngơi một lát, những phụ nhân còn sức thì lên núi xem có tìm được rau dại trái cây dại gì không. Chúng ta phải tích trữ một ít lương thực trước khi mùa đông bắt đầu."
Mọi người đều biết rõ, rất khó để tồn tại hai ba tháng trên núi với lượng lương thực bây giờ, cho nên nhất định phải ra ngoài tìm thêm lương thực để dự trữ cho mùa đông.
Cố An Nhiên không đi tìm đồ khô, rau dại vì trong không gian của nàng đã dự trữ rất nhiêu thứ.
Đến lúc đó, thấy người ta lên núi hái được cái gì, nàng sẽ lấy từ trong không gian ra cái đó, như vậy sẽ không khiến người ta bất ngờ.
Cho nên nàng chọn một nơi có nhiều cây nhỏ, đứng ở đó chặt gỗ.
Vì phải sống ở thung lũng này một thời gian dài nên nàng dự định làm một cái lều vải lớn hơn một chút.
Bằng cách này, chất lượng cuộc sống trong hai tháng tới sẽ tốt hơn một chút.
Chặt cây hơn một canh giờ, nàng dùng dây thừng buộc cây lại rồi kéo về địa điểm hạ trại.
Sau đó chặt hết cành cây nhưng không vứt đi, những cành này lát nữa nàng sẽ dùng làm việc khác.
Nàng dùng cành của những cái cây đó trải ra một nơi khoảng chừng năm thước vuông, dùng dây leo buộc lại thật chắc chắn.
Tiếp theo, tìm bốn thân cây dày hơn một chút, dùng một cây rìu đầu phượng đóng chúng vào bốn góc.
Cuối cùng, lây thêm bốn thân cây bắc ngang, dùng dây gai buộc chặt lại.
Khung hình tứ giác như vậy không vững chắc bằng lầu vải hình tam giác nhưng không gian bên trong rộng hơn một chút, như vậy sẽ đỡ chật chội hơn.