Chương 160: Thung Lũng Trú Ẩn (2)
Chương 160: Thung Lũng Trú Ẩn (2)Chương 160: Thung Lũng Trú Ẩn (2)
Để cho bốn góc căn lều được vững chắc, Cố An Nhiên dùng thân cây nhỏ hơn một chút buộc một vòng tròn xung quanh khung.
Như vậy không chỉ có thể tăng tính ổn định mà còn có tác dụng giữ ấm.
Đặt hai mảnh vải dâu lên thân cây nằm ngang, phần vải dầu rũ xuống đất thì dùng cành gỗ mỏng cố định xuống mặt đất, dùng thêm vài viên đá đè lên, thế là lầu vải gân như đã hoàn thành.
Để giữ ấm, Cố An Nhiên còn quấn thêm hai tấm vải dầu theo chiều ngang.
Sau đó đặt tất cả những cành cây chặt trước đó lên trên và bên ngoài lều để tăng thêm độ giữ ấm.
Sau khi mọi việc đã hoàn thành, Cố An Nhiên trải vải đầu lên trên gỗ rồi trải đệm lên, thế là xong.
Nhưng Vương Ngọc Liên đứng cách đó không xa, đang ôm một đống lá khô thở hổn hển nói: "Nha đầu An Nhiên, đợi một chút, chúng ta trải thêm một lớp lá khô lên trên gỗ, sau đó trải lớp vải dầu lên trên, như vậy sẽ càng ấm hơn."
Cố An Nhiên khẽ gật đầu, ngừng trải vải dầu, để Vương Ngọc Liên trải lá khô lên trên gỗ.
Nhưng thấy lá khô không đủ, Cố An Nhiên lại đi ra ngoài một chuyến. . Khi quay lại, nàng trải ra nguyên một bao lá khô bọc trong vải dầu.
Cuối cùng lại trải vải dầu lên trên lá khô, nệm giường cũng được trải trên tấm vải dầu.
Khuôn mặt Đại Bảo và Điềm Nha đỏ bừng vì lạnh, cởi giày ở bên ngoài rồi đi vào trong lều.
Trên mặt bọn họ đều tràn đầy hưng phấn: "An Nhiên tỷ tỷ, ở đây vừa ấm áp vừa êm ái."
Cố An Nhiên cười nhẹ một tiếng: "Vậy hai đứa ở lại trong này đi, tỷ tỷ đi kiểm tra tình hình."
Nàng muốn lên đỉnh núi một chuyến, tiện thể săn được thứ gì đó, tối nay cải thiện bữa ăn, đã lâu rồi không được ăn một bữa ngon. ....
Có lều mẫu do Cố An Nhiên dựng, những người khác cũng cảm thấy ở lâu sống một thời gian dài trong lêu hình tam giác rất khó chịu.
Dù sao trên núi này thứ không bao giờ thiếu chính là cành cây, họ cũng làm những cái lầu vải giống hệt lêu của nhà An Nhiên cô nương.
Nhưng Lý Kim Quang có một yêu cầu, đó là lầu của mọi người phải ở gân nhau một chút, như vậy đêm hôm khuya khoắt gác đêm cũng sẽ thuận tiện hơn.
Sau đó chỉ cần đánh dấu khu vực riêng để nấu nướng là được.
Tuy nhiên ông ấy không chỉ xem xét đến vấn đề ăn uống, nhiều người như vậy sống trong thung lũng này trong hai ba tháng, đi vệ sinh cũng là một vấn đề.
Nếu cứ đại tiện bừa bãi ở khu rừng gần đó, lâu ngày sẽ có mùi vị rất khó chịu.
Thế là ông ấy sai hai nam tử đào hai cái hố sâu ngược hướng gió, cách trại không xa.
Bên trên còn đặt hai tấm ván gỗ, dùng cây nhỏ làm hai cái kiềng ba chân đặt dưới hố sâu.
Sau đó lại dùng những cành cây bao quanh thật chặt.
Sau khi giải quyết xong vấn đề đi vệ sinh của đoàn người chạy nạn, tiếp theo là đến khu vực tắm rửa, tắm ở trong lều bị ướt rất bất tiện, nếu trực tiếp ra suối tắm lúc thời tiết lạnh hơn một chút sẽ cảm lạnh rồi đổ bệnh.
Cho nên ông ấy cũng sai người dân dựng hai lều tắm, vây quanh thật chặt để đảm bảo mọi người không bị chết cóng.
Khi Cố An Nhiên kéo một con hươu từ trên núi trở về, phát hiện bên trong thung lũng đã thay đổi đáng kể.
Mười mấy cái lều lớn nhỏ được xếp ngay ngắn, chiếm phần lớn diện tích nơi đó, cách xa hơn một chút còn có hai ba cái lều.
Cài lầu ở gân rừng nàng biết có lẽ dùng làm nhà xí, còn hai cái lêu còn lại thì nàng không biết.
Nhưng vừa đi tới cửa lều, Vương Ngọc Liên đã hưng phấn nói với Cố An Nhiên: "Kim Quang cố ý cho dựng hai cái lều tắm, nam nữ mỗi bên một gian. Ta biết nha đầu ngươi xưa nay thích sạch sẽ, sau này không cần phải lặng lẽ ra suối tắm rửa nữa, cẩn thận bị cảm lạnh."
Cố An Nhiên gật đầu nói: "Ta biết rồi, lão thái thái, ta săn được một con hươu, ta đi xử lý đã"