Chương 161: Đứng Ở Trên Cao Mới Có Thế Nhìn Xa (1)
Chương 161: Đứng Ở Trên Cao Mới Có Thế Nhìn Xa (1)Chương 161: Đứng Ở Trên Cao Mới Có Thế Nhìn Xa (1)
Nàng vừa dứt lời, Đại Cường vừa mới dựng xong lều nhà mình đi tới nói: "An Nhiên cô nương, để ta giúp ngươi xử lý con hươu này, ta cam đoan sẽ không làm rách da, sẽ lột thật cẩn thận cho ngươi."
Bây giờ Đại Cường hầu như đã ngầm thừa nhận công việc xử lý con mồi trên tay Cố An Nhiên là của hắn ta.
Không phải hắn ta muốn tới ăn chực cái gì đó ở chỗ Cố An Nhiên, bởi vì lão nhị nhà hắn ta đã sẵn được con mồi quay về
Nhiều nam tử trẻ tuổi trong thôn cũng mang trứng gà rừng, trứng vịt trời... từ bên ngoài về.
Hắn ta chỉ đơn giản muốn giúp đỡ Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên nhìn Đại Cường nói: "Xử lý tốt con hươu này, ngươi lấy một chân đi."
Trong giọng điệu không có chỗ cho sự từ chối.
Cho nên Đại Cường hoàn toàn không dám nói không, lao thẳng xuống suối như một con chim cút để xử lý con hươu và con mồi của nhà mình.
Sau khi bữa ăn của hầu hết mọi người đã sẵn sàng, hai nhà Chương Đại Chí và Chương Xuân Sinh mới dựng lều xong. Bọn họ vừa mới chạy nạn không lâu, trước đó luôn dựng lều tạm bo bên cạnh quan đạo, cho nên tay nghề cũng không được thành thạo, đến mức lãng phí rất nhiều thời gian.
Nhưng cũng may nữ chủ nhân của hai nhà này đều rất khéo tay, không mất bao lâu đã nấu cơm xong, còn tùy ý làm hai món ăn, so với ăn bánh nướng trên đường còn ngon hơn rất nhiều.
Vì đã đi đường liên tục nhiều ngày nên thể lực của mọi người đều đã kiệt quệ đến cùng cực.
Cho nên hôm nay những nam tử trẻ tuổi không giữ lại con mồi săn được mà đều ăn thịt con mồi để bổ sung cho cơ thể đã suy kiệt.
Dù sao nếu cơ thể suy kiệt quá nghiêm trọng sẽ dễ mắc sai lầm.
Ở thời đại này nếu thân thể có vấn đề gì thì sẽ cách cái chết không còn xa, nên phải ăn thì nên ăn.
Mà ở nơi này có nhiều rau củ quả dại nên có rất nhiều động vật nhỏ ăn cỏ.
Nếu có nhiều những con thú nhỏ này thì cũng sẽ có nhiều động vật ăn thịt to lớn, nên chỉ cần có bản lĩnh cũng không cần không có thịt ăn. ...
Đại Cường trực tiếp đưa nguyên con hươu đã xử lý sạch sẽ cho Cố An Nhiên.
Nhưng mà Cố An Nhiên vẫn chặt một chân hươu ném lên thớt nhà Đại Cường. Lúc này Đại Cường mở miệng như muốn nói lời từ chối.
Nhưng Cố An Nhiên chỉ liếc hắn ta một cái, Đại Cường lại biến thành chim cút.
Tối nay nhà Cố An Nhiên nấu món thịt hươu nướng.
Sau khi nướng trên lửa cho đến khi nóng hổi và béo ngậy, rắc một ít thì là và bột ớt lên trên, mùi thơm tỏa ra khắp nơi.
Mặc dù những người khác cũng ăn thịt, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, cảm thấy thịt của An Nhiên cô nương ngon hơn.
Cái này còn chưa nói, mùi thịt nhà An Nhiên cô nương thơm phức cũng thôi đi. .
Từ khi đầu bếp Lý Thiên Bảo đi theo An Nhiên cô nương biết được hồi hương, quế hương, hạt tiêu hái trên núi, đồ ăn nhà hắn ta cũng càng ngày càng thơm...
Cố An Nhiên nhìn Đại Bảo và Điềm Nha rồi hỏi: "Thịt này có mùi thơm không? Có muốn ăn thêm không?”
Sau khi hỏi xong, nàng rút con dao ra định cắt thêm vài miếng thịt cho hai đứa nhỏ, mùa đông ăn nhiều thịt có thể giữ ấm.
"Ăn ngon... nhưng..."
Điềm Nha ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trả lời câu hỏi của Cố An Nhiên. Sau đó hắn bất đắc dĩ sờ sờ cái bụng tròn vo của mình: "Nhưng ở đây đã no lắm rồi, ăn không vào nữal"
Cố An Nhiên xoa đầu Điềm Nha: "Được rồi, vậy chúng ta không ăn nữa, để ngày mai ăn tiếp."
Sờ đầu Điềm Nha xong, nàng đưa tay chạm vào đầu Đại Bảo, mặc dù Đại Bảo không nói lời nào.
Chủ yếu là do trên núi gió thổi mạnh, chùm tóc nhỏ xỉn màu trên đầu cậu bé bị gió thổi bay.
Nàng thật sự là nhịn không được.
Tuy nhiên, mái tóc xỉn màu của Đại Bảo khá bướng bỉnh, Cố An Nhiên đè một lúc mà nó vẫn không chịu nằm xuống, lại ra vẻ nghiêm túc đè xuống một lần nữa.