Chương 165: Sợ Là Không Xong Rồi. (1)
Chương 165: Sợ Là Không Xong Rồi. (1)Chương 165: Sợ Là Không Xong Rồi. (1)
Nàng còn chứng kiến có những đội có thực lực nhất định nhưng không mạnh đến mức không sợ hãi bất cứ thứ gì, thông qua việc ẩn giấu thực lực của mình, có thể giành được nhiều tài nguyên, thu được nhiều lợi ích hơn cho bản thân. ...
"A2"
Hà Thái Phượng đang chơi đùa với kính viễn vọng bỗng nhiên bối rối.
Giọng nói nghi ngờ này kéo Cố An Nhiên từ trong suy nghĩ của mình trở về hiện thực.
"Có chuyện gì vậy Hà lão thái thái? Có gì khả nghi sao?”
Hà lão thái thái gật đầu.
"Lúc trước đi vê hướng Tây Nam có một trấn nhỏ, nhưng trấn đó nhỏ lắm."
"Bây giờ thì sao?" Cố An Nhiên không mặn không nhạt hỏi.
Hóa ra vẫn là chuyện tiểu trấn, nàng còn tưởng có chuyện gì mới lạ
"Bây giờ nó đã biến thành một tòa thành, một tòa thành rất lớn, còn có thể nhìn thấy mơ hồ người ta đang xây tường thành.”
Cố An Nhiên vốn không chú ý lắm đột nhiên trở nên có hứng thú. Điều này có nghĩa là đây là một toà thành mới đang được xây dựng?
Hoàng thất nước Đại Tuyên bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thể xây dựng thành mới?
Ngay cả các vương gia khác có lẽ cũng đã rút lui về thành cũ canh giữ mới đúng, chứ không phải xây một toà thành mới, lỡ như người Khương tấn công, họ sẽ hoàn toàn không kịp phản ứng!
7
"Hà lão thái thái, đưa kính viễn vọng cho ta xem thử." Cố An Nhiên quay đầu nhìn Hà Thái Phượng nói.
"Được."
Hà Thái Phượng đáp lại, cẩn thận đưa kính viễn vọng cho Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên nhìn về hướng Hà Thái Phượng chỉ.
Quả nhiên có một toà thành đang được xây dựng ở hướng Tây Nam.
Sau đó, nàng nhìn một vòng quanh đỉnh núi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào một hồ nước cách đó không xa...
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Chỗ đó là nơi tốt, có núi có sông, chắc hẳn là nơi sơn thanh thủy tú.
Nàng đưa kính viễn vọng xuống, lại đưa cho Hà Thái Phượng: "Lão thái thái, ngươi còn muốn nhìn không?”
Hà Thái Phượng lắc đầu nói: "Không cần, trời đã sắp tối rồi, ta đã biết phía đông có một tiểu trấn"
"Còn toà thành mới ở hướng Tây Nam, ta nghĩ chúng ta tạm thời không nên đến đó, bởi vì chúng ta không biết phẩm hạnh của người cầm quyền ở đó như thế nào."
"Phải."
Cố An Nhiên đồng ý với ý kiến của Hà Thái Phượng, nếu thật sự muốn mua lương thực, vẫn nên đến một nơi an toàn thì tốt hơn.
Một già một trẻ từ trên núi đi xuống, tốc độ xuống núi so với lên núi nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ cần cẩn thận một chút, vì rất dễ bị ngã.
Thỉnh thoảng trên đường có gặp được những con mồi như gà rừng vịt hoang, Cố An Nhiên cũng sẽ không bỏ qua
Một khi cung tên bắn ra, gân như là bách phát bách trúng, Hà lão thái thái nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
"An Nhiên cô nương, chẳng lẽ bách tính nước Ngọc Hư các ngươi đều có thực lực như ngươi sao? May là đất nước các ngươi ở trên biển, đi đến nước Đại Tuyên chúng ta không thuận tiện. Nếu không, nước Đại Tuyên chúng ta và đám người Khương ở phương Bắc cùng mấy tiểu quốc khác đã sớm là vật ở trong túi các ngươi rồi."
Cố An Nhiên cười nhạt một tiếng: "Người Ngọc Hư thích hòa bình, không thích tranh chấp."
Hai người cứ như vậy trò chuyện câu được câu mất cho đến khi tới thung lũng dưới chân núi.
Bởi vì đã là chạng vạng tối, nhà nào cũng có khói bếp bốc lên.
Những nam tử trẻ tuổi đi đốn củi cũng đã quay về, đống củi dài ba bốn thước, đã cao hơn nửa người.
Lúc này, những nam tử trẻ tuổi đang xử lý con mồi bắt được.
Cố Hồng Khánh đang dạy bọn họ cách lột da mà không bị rách. .
Lý Đại Mã đang dạy những người trẻ khác cách làm da thuộc.
Những tấm da này được thu thập lại, khi thời tiết trở lạnh sẽ bán lấy tiền.
Trên người bọn họ cũng không có nhiều tiền
Bây giờ những người có tay nghề cũng không giấu nghề nữa, dù sao sống ở thời loạn thế, mọi người cần phải cùng nhau nỗ lực mới có thể tồn tại, mới có thể sống tốt hơn.