Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166: Sợ Là Không Xong Rồi. (2) |

Chương 166: Sợ Là Không Xong Rồi. (2) | Chương 166: Sợ Là Không Xong Rồi. (2) |Chương 166: Sợ Là Không Xong Rồi. (2) |

Đây là điều mà họ đã nhận thức sâu sắc trong suốt chặng đường đi.

Khi chạy nạn, rất ít người đi một mình có thể đến đích, hầu hết đều chết trên đường.

Tất nhiên, cũng có một số ít trường hợp ngoại lệ, đó là những người có nắm đấm cứng như huynh đệ Đại Cường.

Những người chạy nạn khác có thể tự mình đến sông Ủng Lan đều đi theo đoàn

Những người phụ nhân đang rửa sạch những loại rau rừng, trái cây hái được hôm nay, phơi khô để có thể ăn vào mùa đông.

Hầu hết lão nhân đều đang làm những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày như thùng rác, hàng rào.

Toàn bộ khu trại tràn đầy sức sống, so với những người khốn cùng trên quan đạo như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Vương Ngọc Liên nhìn thấy Cố An Nhiên xác theo con mồi trở về, vội vàng tiếp nhận.

"An Nhiên nha đầu, ngươi đã đi cả ngày rồi, chắc là mệt lắm, ngươi không cần quan tâm việc xử lý gà rừng vịt hoang, cứ để đó cho ta."

Cố An Nhiên cũng không tranh giành việc này với Vương Ngọc Liên, chỉ có như vậy lão phu nhân mới có thể yên tâm.

Như vậy sẽ khiến bà ấy cảm thấy mình có giá trị, cảm thấy bản thân vẫn còn hữu dụng chứ không phải là gánh nặng.

Nàng đi tìm Đại Bảo và Điềm Nha.

Điềm Nha cầm trong tay một nắm lớn rau rừng đã rửa sạch.

"An Nhiên tỷ tỷ, hôm nay chúng ta ăn cái này được không? Cái này là hôm nay muội và ca ca đào được!"

Cố An Nhiên nhéo mũi Điềm Nha nói: "Làm sao các ngươi nhận biết được rau rừng? Ai dạy các ngươi nhận biết rau rừng?"

Điềm Nha nhẹ nhàng nói: "Chính là Đại Cường thúc thúc. Hôm nay đến phiên Đại Cường thúc thúc ở lại đây với mấy hài tử."

"Thúc Cảm thấy nhàm chán nên đã dẫn bọn muội ra chỗ các lều không xa, dạy bọn muội cách nhận biết rau rừng. Mấy tiểu bằng hữu khác cũng đào được rất nhiều rau rừng”.

"Hôm nay nãi nãi còn khen bọn muội."

Nói tới đây, Điềm Nha vui vẻ híp mắt lại.

Cố An Nhiên giơ ngón cái lên: "Đại Bảo và Điềm Nha thực sự đều rất ngoan!"

"Trong thung lũng này là nơi an toàn có thể đi chơi, nhưng không thể ra bờ suối một mình, vì có nhiều chỗ nước sâu, các ngươi còn nhỏ, đi ra bờ suối một mình sẽ rất nguy hiểm." Cố An Nhiên giải thích.

Điềm Nha nghe vậy, cái miệng nhỏ nhắn lại bắt đầu nói: "Cái này Mạt Nương thẩm thẩm đã nói cho bọn muội rồi."

"Thật là kỳ lạ, tại sao người lớn luôn thích nói câu giống nhau vậy?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Nha trông có vẻ bối rối, còn không ngừng chỉ tay.

Cố An Nhiên nhướng mày: "Hôm nay Mạt Nương cũng đi đào rau rừng với các ngươi à?”

Điềm Nha gật đầu: "Đúng vậy, chú Đại Cường thúc thúc nói quá nhiều hài tử, một mình thúc ấy không thể quản hết, Mạt Nương thẩm thẩm liền ôm Bảo Nhi đi cùng bọn muội đi đào rau rừng. Bảo Nhi ngủ ngon lành trong giỏ sau lưng thẩm ấy."

Bảo Nhi là hài tử của Mạt Nương.

Nhưng điều mà Cố An Nhiên quan tâm hơn chính là mối quan hệ giữa Đại Cường và Mạt Nương hiện tại có vẻ rất tốt.

Nang đang trò chuyện với hai hài tử, trong căn lêu cách đó không xa lại có người đang luống cuống.

"Mạt Nương, ngươi mau đến giúp một tay đi! Thê tử của Đại Mao băng huyết rồi, e rằng sắp sinh." Một thẩm thẩm Lý gia thôn hét lên. "Được rồi, ta chuẩn bị xong dược liệu rồi sẽ đến ngay." Lý Mat Nương đáp lại, đi về lầu vải của mình lấy dược liệu.

Lầu vải này nàng ấy là được hai huynh đệ Đại Cường, Nhị Cường dựng cho nàng ấy và Hà lão thái thái ở cùng nhau, bên trong rất rộng rãi.

Vì dược liệu là vật quý giá nên nàng ấy thường cất trong lều.

Lấy dược liệu nàng ấy lập tức đi ra, nhưng cũng không quá vội vàng.

Mấy năm nay nàng ấy đã tiếp xúc với rất nhiều sản phụ, nếu là tình trạng này, hài tử phải đợi một lát nữa mới có thể ra ngoài.

Nhưng nếu đã vỡ ối, không thể chờ đợi được, nếu không nhanh chóng đỡ đẻ, hài tử có thể xảy ra bất trắc.
Bình Luận (0)
Comment