Chương 167: Mẫu Tử Bình An. (1)
Chương 167: Mẫu Tử Bình An. (1)Chương 167: Mẫu Tử Bình An. (1)
Nàng ấy bước vào lều vải của Đại Mao, thê tử hắn ta đang nằm trên đệm giường, bởi vì quá đau đớn nên không thể nói được lời nào.
Trước tiên nàng ấy bắt mạch cho thê tử Đại Mao, mọi chuyện vẫn ổn, hơn nữa trên đường chạy nạn, mỗi ngày đi bộ rất nhiều, chắc là sẽ dễ sinh. .
Tuy nhiên, từ chạng vạng tối đến tận đêm khuya đã qua ba canh giờ, vợ Đại Mao vẫn chưa sinh được.
Tiếng la hét càng lúc càng lớn.
Mọi người lúc đầu còn vui vẻ chờ đợi sự ra đời của hài tử ở bên ngoài lều, giờ đây đều có vẻ mặt nghiêm trọng. .
"Sao vẫn còn chưa sinh?"
Có người nói: "Đây là thai đầu lòng, sẽ sinh chậm một chút."
"Bồ Tát phù hộ, xin đừng khó sinh."
"Sao lại khó sinh? Bụng nàng ấy không lớn, di chuyển cũng nhiều, chắc chắn không có vấn đề gì.
Nhưng khi những lời nghị luận này còn chưa dừng lại, mẫu thân Đại Mao từ trong lầu bước ra, nước mắt lưng tròng: "Sợ là không xong rồi, Mạt Nương nói hài tử hơi lớn, thê tử Đại Mao khó sinh rồi."
Nói đến đây, cũng là lỗi của bà ấy.
"Lúc đó ta thấy thê tử Đại Mao rất thèm ăn, thấy bụng không lớn, sợ hài tử trong bụng quá nhỏ sinh ra sẽ rất khó nuôi, lại nghĩ tới cả đoạn đường chạy nạn nó luôn vất vả, nên luôn lén cho nó ăn thêm trứng thịt, cơm cũng ép ăn thật nhiều, bánh cũng chia phần lớn nhất, không ngờ lại hại nó.'
"Đầu là lỗi của ta, đều là lỗi của ta."
Cố An Nhiên nghe mẫu thân Đại Mao nói thì thở dài một hơi.
Suy cho cùng, đôi khi chỉ nhìn bụng không thể biết chính xác hài tử lớn nhỏ thể nào, một số người mang thai có thể lộ ra, có những người khác thì không.
Thật vô lý khi đánh giá hài tử lớn hay nhỏ chỉ bằng nhìn bụng.
Nhưng việc đã đến nước này, có nói lỗi của ai cũng là vô ích.
Nàng rời khỏi lều vải của Đại Mao, đi đến tảng đá dùng làm bếp tạm bợ của nhà mình.
Đổ nước suối không gian vào nồi rồi nấu lên, sau đó mang trở lại cửa lều.
Nhưng nàng vừa quay lại, đã phát hiện bầu không khí càng thêm không ổn.
Nhiều phụ nhân từng sinh con hài tử đang lặng lẽ lau nước mắt.
Phụ nhân sinh con là bước một chân vào Quỷ Môn quan, nếu không cẩn thận một chút là sẽ mất mạng.
Nàng ấy thấy Mạt Nương đã bó tay hết cách.
Nàng ấy đang cắt cây nhân sâm dại nhỏ đào được trên núi mấy ngày trước, cố gắng cho thê tử Đại Mao thêm chút sức, xem liệu có thể sinh hài tử ra không.
Đại Mao cả người ngây ngốc ngồi sụp trước cửa lều, lặng lẽ rơm rớm nước mắt, trong miệng còn lẩm bẩm nhũ danh của thê tử.
Cố An Nhiên liếc nhìn Đại Mao và mẫu thân Đại Mao: "Cho ta vào trong xem thử thế nào."
Mẫu thân Đại Mao tạm thời ngừng lại bi thương, có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng An Nhiên cô nương, ngươi là một cô nương chưa thành thân, vào phòng sinh là xui xẻo, ngươi không tránh kiêng dè chuyện này sao?”
Thực ra, Cố An Nhiên bây giờ đã trở thành trụ cột của toàn bộ đoàn người chạy nạn, mẫu thân Đại Mao sao lại không muốn nàng đi vào xem chứ?
Nhưng một nữ tử chưa thành thân mà vào phòng sinh quả thực là xui xẻo, bà ấy không mặt mũi nào nói lời nhờ vả.
Cho nên mặc dù bây giờ Cố An Nhiên chủ động đề nghị đi vào nhưng mẫu thân Đại Mao vẫn phải hỏi nàng có kiêng ki gì không.
Mạng sống của nhi tức và tiểu tôn nhi tuy quan trọng nhưng không thể lừa gạt người ta được, làm người nhất định phải sống ngay thẳng.
Sắc mặt Cố An Nhiên lạnh lùng: "Ta chưa từng kiêng ki những chuyện này."
Nói xong, nàng vén cửa lều đi vào.
Vừa bước vào, đã nhìn thấy đôi mày thanh tú của Lý Mạt Nương nhíu chặt, nàng ấy đã dùng dao gỗ cắt ra vài lát nhân sâm, đang định ngâm vào nước cho thê tử Đại Mao uống.
Cố An Nhiên đưa nước suối không gian mình đã đun nóng cho Lý Mạt Nương: "Chỗ ta có nước nóng đây, ngâm vào đây đưa cho nàng ấy uống."
Lý Mạt Nương nhận lấy bát sứ từ tay Cố An Nhiên, ngâm những lát nhân sâm vào đó rồi đút cho thê tử Đại Mao.