Chương 168: Mẫu Tử Bình An. (2)
Chương 168: Mẫu Tử Bình An. (2)Chương 168: Mẫu Tử Bình An. (2)
Mà La đại nương tới giúp đỡ đẻ, lúc này hai tay đều là máu tươi, mặt mày tràn đầy lo lắng.
Nếu tình trạng này kéo dài thì mẫu tử hai người đều sẽ mất mạng.
Cho nên đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn.
Mạt Nương cũng biết rõ điều này, sau khi nhìn thê tử Đại Mao uống nước nhân sâm, lại ngậm một miếng nhân sâm trong miệng, nàng ấy nặng nề rời khỏi lều.
Nàng ấy mở miệng có chút khó khăn: "Các ngươi muốn giữ người lớn hay giữ hài tử?"
Mặc dù là khó sinh, nhưng với y thuật của nàng ấy, giữ một cũng không thành vấn đề.
Mẫu thân Đại Mao vốn đã không thể đứng vững, sau khi nghe thấy lời này, hai chân mam nhữn buông mình ngã xuống.
Mẫu tử hai người ôm nhau muốn khóc, Lý Mạt Nương lo lắng nói: "Bây giờ không phải lúc khóc lóc, các ngươi phải quyết định, nếu tiếp tục như vậy, cả hai mẫu tử đều khó bảo đảm."
Mẫu tử hai người nhìn nhau, không chút do dự đồng thanh nói: "Giữ người lớn! Mạt Nương, xin ngươi cứu mạng nàng ấy."
Chỉ cần người lớn còn, kiểu gì cũng sẽ lại có hài tử. Lý Mat Nương dường như thở phao nhẹ nhõm, lần nữa tiến vào trong lều.
Cố An Nhiên nghe lời nói của mẫu tử Đại Mao, không thể không chớp mắt mấy cái.
Chí ít, những người này được nàng cứu, không phải loại người ích kỷ đến tận xương tủy, chỉ xem nữ nhân là công cụ sinh sản, mà là người nhà không thể từ bỏ.
Thê tử Đại Mao cũng nghe được lời bà bà và trượng phu nói, trên mặt lộ ra nụ cười có chút hài lòng.
Bọn hắn có thể nói những lời này, chứng tỏ nàng ấy cố gắng nỗ lực vì những người này là xứng đáng.
Dù sao trước đó không phải nàng chưa từng gặp phải hoàn cảnh trong nhà phải lựa chọn giữ lớn hay giữ nhỏ, bà bà và trượng phu những người đó đã không chút do dự lựa chọn giữ nhỏ.
Nhưng nàng ấy nghĩ đến lúc trước cảm nhận được sự chuyển động của thai nhi trong bụng, nàng ấy nắm lấy tay Mạt Nương cầu xin: "Ta muốn giữ hài tử, nó còn chưa kịp nhìn quang cảnh bên ngoài, mà ta đã nhìn nhiều năm, nhìn vậy cũng đủ rồi."
"Cái này..."
Lý Mạt Nương rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Bởi vì nếu nghe lời thê tử Đại Mao, có nghĩa là nàng ấy sẽ từ bo một sinh mệnh đang sống sờ sờ, một người sớm chiều làm bạn cùng họ.
Nhưng nếu nghe Đại Mao sẽ làm tổn thương tấm lòng người mẹ yêu thương hài tử.
Cố An Nhiên đoán chừng nước suối trong không gian kia đã phát huy tác dụng, nhẹ giọng nói: "Còn chưa đến bước đó, vẫn có thể sinh. "
Lúc này La đại nương nãy giờ vẫn luôn quan sát tình hình, cũng ngạc nhiên vui mừng nói: "Mat Nương, tình trạng xuất huyết của thê tử Đại Mao dường như không còn nghiêm trọng nữa."
Cố An Nhiên ở bên cạnh Lý Mạt Nương thì thâm mấy câu, nói cho nàng ấy một số khái niệm về phẫu thuật.
Đôi mắt của Lý Mạt Nương mở to khi nghe thấy lời này.
Phương pháp của An Nhiên cô nương đúng là có thể sử dụng được, người lớn mặc dù sẽ chịu khổ một chút nhưng sẽ không mất mạng.
Mạng sống của tiểu hài cũng có thể bảo vệ được, xem như lớn nhỏ đều có thể bảo toàn.
Về việc khâu lại da thịt, lúc trước phụ thân đã từng dạy nàng ấy cách làm, nàng ấy làm cũng coi như đã thành thạo.
Nàng ấy lập tức cầm kéo lên, dự định động thủ.
Cố An Nhiên lấy ra cái kéo phẫu thuật đã tiệt trùng từ trong túi nói: "Dùng cái này đi, sắc bén hơn một chút."
Lý Mat Nương không hề nghi ngờ gì, cam lấy kéo phẫu thuật bắt đầu hành động.
Chỉ là muốn gây mê cũng không dễ dàng, mặc dù trong không gian của nàng có thuốc mê, nhưng nàng cũng không phải bác sĩ.
Nếu không kiểm soát được liều lượng thuốc gây mê, sẽ dễ xảy ra rắc rối lớn.
"Sẽ rất đau, ngươi..."
Lý Mạt Nương muốn nói lại thôi.
Thê tử Đại Mao vừa nghe được có thể giữ được cả hai mẫu tử, đâu còn sợ gì đau hay không đau?
Dù có đau đớn thế nào đi chăng nữa vẫn tốt hơn là một trong hai mẫu tử phải mất mạng.