Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170: Cẩu Đản Hay Thiết Đản? (1)

Chương 170: Cẩu Đản Hay Thiết Đản? (1) Chương 170: Cẩu Đản Hay Thiết Đản? (1)Chương 170: Cẩu Đản Hay Thiết Đản? (1)

Lúc này Cố An Nhiên cũng từ trong lều di ra.

Hai người mẫu tử Đại Mao nhìn thấy liền muốn quỳ xuống.

Nàng nhàn nhạt nói: "Các ngươi không cần phải quỳ trước mặt ta đâu."

"Nếu còn sức lực thì vào trong lều nhìn xem đi." Nói xong, nàng sải bước đi ve phía lêu của mình.

Nghe Cố An Nhiên nói xong, Đại Mao nhanh chóng tiến vào trong lều.

Thê tử hắn sau khi sinh con đã kiệt sức, ngủ rất sâu.

La đại nương dùng nước nóng lau người cho hài tử, vừa lau vừa nói: "Đại Mao, ngươi cũng bị thất thân rồi, mau lấy chăn cho hài tử đi, trời lạnh lắm, đừng để hài tử bị lạnh cóng."

"Được."

Đại Mao trả lời xong, vội vàng đi lấy bọc hành lý ngoài lều, lấy túi và chăn bông của hài tử ra.

Mẫu thân Đại Mao giờ phút này vẫn quỳ trên mặt đất, lạy bốn hướng Đông Nam Tây Bắc.

Trong miệng không ngừng lẩm bẩm những lời như tạ ơn Bồ Tát chân nhân các lộ phù hộ, tạ ơn tổ tông phù hộ. Sau khi quỳ lạy xong, bà ấy mới bước vào trong lều.

Thấy La đại nương đang lau người cho hài tử, bà ấy đổ đầy chậu nước nóng, lau người sạch sẽ cho nhi tức.

Bà lại di chuyển nàng ấy một chút, thay tấm nệm sạch sẽ rồi mới dừng tay.

Lúc này, La đại nương đã tắm rửa sạch sẽ cho hài tử, quấn vào trong chăn, cẩn thận đưa cho mẫu thân Đại Mao: "Đến xem đại tôn nhi của ngươi đi, nhi tức ngươi khổ sở lắm mới sinh được hài tử này đấy."

Mẫu thân Đại Mao nhận lấy hài tử, khoé mắt có chút ươn ướt: "Gia đình Triệu gia chúng ta phải ta ơn nàng ấy, đã sinh cho chúng ta một tôn nhi mập mạp như vậy."

"Sau này ta nhất định sẽ để Đại Mao yêu thương thê tử hắn nhiều hơn, nếu hắn dám không nghe lời, ta sẽ lột da hắn."

Lúc nói lời này, mẫu thân Đại Mao dường như lại nghĩ đến chuyện trước đây.

Lúc bà ấy còn trẻ sinh Đại Mao, cơ thể bị tổn thương, sau đó không thể sinh con được nữa.

Cuộc sống của bà trong ngôi nhà đó quả thực không phải là cuộc sống của con người, bà ấy thường xuyên bị bố mẹ chồng chèn ép, chế giêu, mắng mỏ thậm chí là đánh đập nhưng trượng phu chưa bao giờ đứng ra nói giúp bà một câu. Bà ấy sẽ không để nhi tức phải chịu đựng những gì bà ấy đã phải chịu đựng khi còn trẻ.

Nữ tử trên thế gian này vốn đã không dễ dàng, vậy tại sao nữ tử lại phải làm khó nữ tử?

Sau khi Lý Kim Quang xác định thê tử Đại Mao vẫn bình an vô sự, ông ấy cùng Hà Thái Phượng đi tới lều trại của Cố An Nhiên.

"Có chuyện gì vậy?”

Cố An Nhiên hỏi với vẻ mặt bình tĩnh, động tác trên tay vẫn không dừng lại

Lý Kim Quang xoa xoa đôi bàn tay: “An Nhiên cô nương, hôm nay ngươi và Thải Phượng tỷ lên núi, phát hiện phía đông có một trấn nhỏ, phía tây nam có một toà thành phải không? Vậy chúng ta có cần cử người đi do thám đường tới trấn phía đông, đến lúc đó chờ tích luỹ da thuốc nhiều một chút, chúng ta đổi bạc mua lương thực đi."

"Đương nhiên có thể, đây chỉ là một chút việc vặt vãnh, ngươi có thể tự mình sắp xếp là được rồi, không cần nói cho ta biết." Cố An Nhiên đáp.

Lý Kim Quang hoàn toàn không để ý tới sự lạnh lùng của Cố An Nhiên, ngược lại cười nói: "Ta luôn cảm thấy phải nói cho ngươi biết những chuyện này mới có thể yên tâm."

Bởi vì nếu có vấn đề gì, An Nhiên cô nương sẽ nói ra cách sắp xếp khác.

Nhưng lần này, nàng không nói thêm gì về việc đi dò đường, có nghĩa là có thể thực hiện được. Vậy ông ấy sẽ tìm một vài nam tử trẻ tuổi nhanh nhẹn, thân thủ tốt đi ra ngoài một chuyến.

Chỉ là chuyến đi này mặc dù không mang theo thứ gì nhưng đi đi về về cũng phải mất mấy ngày, phải sớm chuẩn bị mới được.

"Được rồi, An Nhiên cô nương, ngươi làm việc tiếp đi, ta cũng đi làm việc đây." Lý Kim Quang định rời đi.

Cố An Nhiên nhìn thời tiết càng ngày càng lạnh, hỏi: "Có ai biết nung than củi không? Mùa đông năm nay chắc sẽ rất lạnh."
Bình Luận (0)
Comment