Chương 171: Cau Đản Hay Thiết Đản? (2)
Chương 171: Cau Đản Hay Thiết Đản? (2)Chương 171: Cau Đản Hay Thiết Đản? (2)
Dù bên ngoài lều có phủ cành cây nhưng cũng chỉ là một lớp mỏng, tác dụng giữ ấm không tốt, nếu trời lạnh cũng sẽ không dễ chịu.
Không phải là bọn họ chưa từng nghĩ đến việc tìm sơn hang, nhưng sơn động có thể chứa được nhiều người như vậy đâu có dễ tìm.
Hơn nữa nếu không có nước dùng thì sẽ rất phiên phức, không bằng cứ ở trong thung lũng này, chuẩn bị đầy đủ để sống sót qua mùa đông.
"Cái này..."
Lý Kim Quang nhất thời cảm thấy có chút khó khăn.
Nung than củi này cũng là một nghề kiếm sống, trước đây ở Lý Gia thôn không ai có thể làm được.
Những mùa đông trước, toàn bộ thôn dân bọn họ phải dựa vào củi để sưởi ấm, những gia đình khá giả một chút thì mua than củi để sưởi ấm.
Nhưng hiện tại ông ấy không biết ở Cố gia thôn và Triệu gia thôn có ai biết đốt than củi không.
"An Nhiên cô nương, sau khi ta sắp xếp xong việc dò đường, sẽ đi hỏi xem có ai biết nung than củi không." Nhưng ông ấy đoán rằng vấn đề này tương đối khó giải quyết, bởi vì những người có tay nghề nhìn chung đều có cuộc sống khá tốt.
Nhưng mà cuộc sống của thôn dân Cố gia thôn và Triệu gia thôn xem ra còn không tốt bằng người Lý Gia thôn.
"Được."
Cố An Nhiên nói chuyện với Lý Kim Quang và Hà Thái Phượng một lúc, sau đó cả hai người đều rời đi.
Bọn họ vừa rời đi, Triệu Đại Mao lại đi tới, trên tay mang theo một con gà rừng và vài bộ da thỏ.
"An Nhiên cô nương, lần này may nhờ có ngươi, thê tử ta mới có thể nhặt về được cái mạng. . Con gà rừng này coi như là lễ tạ ơn của nhà ta, còn có mấy tấm da thỏ, có thể dùng làm khăn quàng cổ để giữ ấm trong mùa đông. Xin ngươi đừng chê mà nhận lấy những thứ này."
Cố An Nhiên xua tay nói: "Không được, thê tử ngươi mới sinh xong cần bồi bổ sức khỏe, ngươi đưa con gà rừng cho nàng ấy ăn đi."
"Những bộ da đó ngươi cũng giữ lại cho mình đi, ta không thiếu da."
Triệu Đại Mao cúi đầu, sắc mặt hết sức ảm đạm.
An Nhiên cô nương kỹ năng săn bắn cao siêu như vậy, tự nhiên là không thiếu da, sợ là nhìn đồ của hắn ta còn thấy chướng mắt. Nhung hien tai trong tay han ta chi co bay nhiêu thôi.
Cố An Nhiên dường như nhìn ra suy nghĩ của Triệu Đại Mao: "Phía đông có một trấn nhỏ, đang có người đi tìm đường, đến lúc đó da có thể đổi lấy ngũ cốc và đường đỏ, thê tử ngươi cần những thứ này."
Lúc này Đại Mao mới bỏ cuộc, mặc dù bây giờ trong nhà vẫn còn một ít lương thực, nhưng thê tử hắn ta vừa mới sinh hài tử, mẫu thân hắn ta cũng phải chăm sóc nhi tức ở ci không thể lên núi đào rau dại nữa.
Hắn ta thì hầu như đều ở trong rừng săn bắn, sau một thời gian nữa, lương thực trong nhà sẽ thành vấn đề.
Dù sao An Nhiên cô nương cũng luôn ở cùng bọn họ, chờ qua những ngày qua, hắn ta sẽ báo đáp ân tình của nàng.
Trước mắt còn một việc muốn nhờ An Nhiên cô nương, nhưng lại không mở miệng được.
Cố An Nhiên thấy Triệu Đại Mao vẫn còn không muốn nói chuyện, liên hỏi: "Còn có chuyện gì nữa? Cứ nói thẳng di
Triệu Đại Mao gãi đầu thành thật nói: "Nhi tử ta còn chưa đặt tên, nó may mắn gặp An Nhiên cô nương mới có cái mạng này, cho nên ta muốn nhờ cô nương đặt tên cho nhi tử ta."
Cố An Nhiên không chút suy nghĩ lập tức từ chối.
"Chuyện đặt tên này, vẫn là phụ mẫu làm mới thỏa đáng, ta không làm thay đâu."
Thấy Cố An Nhiên từ chối, Triệu Đại Mao cũng không muốn làm khó người khác.
Hắn ta chỉ hỏi: "Vậy an Nhiên cô nương cảm thấy gọi là Cẩu Đản? Hay là Thiết Đản?"
Khóe miệng Cố An Nhiên có chút run ray, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tia vết nứt.
Nàng nhìn hài tử này, là một hài tử trắng trẻo, thanh tú, tại sao lại liên quan đến hai cái tên này?
Thôi bỏ đi.
"Gọi Thừa An đi, ngươi thấy thế nào?"