Chuong 175: Nung Than Cui (2)
Chuong 175: Nung Than Cui (2)Chuong 175: Nung Than Cui (2)
Dù sao tất cả mọi người cũng không bọn họ lên núi cùng, sợ bọn họ té ngã, đụng phải thú dữ chạy không nhanh!
Vậy là bây giờ những chuyện như đào lò than xung quanh trại sao bọn họ có thể không làm được?
Lần này Lý Kim Quang dù muốn cũng không thể ngăn cản họ.
Nếu còn muốn ngăn cản bọn họ làm việc, e là họ sẽ nổi giận mất.
Cố An Nhiên lại một lần nữa lên núi.
Lần này lên núi, có mấy lão thái thái cũng đi theo phía sau nàng, họ nghĩ Cố An Nhiên suốt cả một ngày chặt cây mệt mỏi, nếu có việc gì cần bọn họ làm thì họ sẽ vui vẻ làm.
Cố An Nhiên lại lên núi, bởi vì ở chỗ nàng chặt cây, phát hiện một thân rễ to khô héo, úa vàng, trông có chút giống thân rễ cây ma dụ, chỉ là nàng không rảnh tay nên không đào.
Sau khi đến nơi, nàng đào dọc theo thân rễ khô héo ra một gốc cây ma dụ lớn.
Những lão thái thái đó nhìn thấy vậy liên kêu lên: "Ở đây có đậu núi, ở đây có đậu núi!"
Đậu núi?
Cũng phù hợp với đặc tính của ma dụ, xét cho cùng, hàm lượng protein của rất cao.
"Nếu chúng ta đào lấy cái này, để những lão đầu đó đào mấy cái hầm để cất giữ thì cho dù không có tiền đổi lấy lương thực, chúng ta cũng có thể sống sót được một thời gian."
"Còn không phải sao? Tôi thấy ở đây có khá nhiều, chỉ là lá cây đều khô héo, mấy người chúng ta mắt mờ nên không nhìn thấy."
Nói xong, các lão phu nhân tản ra một chút, chủ động chừa lại một khu vực rộng lớn cho Cố An Nhiên, còn bọn họ thì tự mình đi tìm dấu vết của ma dụ ở gần đó.
Trong thâm tâm bọn họ, những thứ này rốt cuộc đều là An Nhiên cô nương phát hiện, đám người bọn họ vừa tới đã đào lấy thì không dễ nhìn, cho nên không được cướp của An Nhiên cô nương.
Nhưng bản thân Cố An Nhiên lại không nghĩ như vậy, dù sao trong không gian của nàng cũng có rất nhiều đồ ăn.
Nàng đến đào ma dụ này đơn giản vì trong không gian không có thứ này, mà nàng thèm ăn, chỉ vậy thôi!
Nhưng bây giờ nàng đã tìm thấy những thứ này, chắc chắn sẽ cố gắng lấy một ít rễ ma dụ trông trong không gian.
Cố An Nhiên đào một giỏ đầy ma dụ xong thì định xuống núi. Những lão thái thái đó nói: “An Nhiên, ngươi bỏ lại hết sao? Chỗ của ngươi còn rất nhiều, đây là đồ tốt đấy, tích trữ nhiều một chút để mùa đông không bị đói dụng."
"Không cần nữa, đủ rồi." Cố An Nhiên đáp rồi đi xuống núi.
Không bao lâu sau, Lý Kim Quang đã biết về chuyện phát hiện ra đậu núi.
Ông ấy lập tức gọi những hài tử lớn một chút trong trại cống sót đi đào đậu núi.
Dù sao những người khác đã đều đang làm việc, thực sự không có đủ nhân lực.
Sau khi đến thung lũng này, Lý Kim Quang cũng thống nhất với mọi người, đào được rau rừng, hái được quả rừng sẽ thuộc quyên sở hữu của riêng mỗi gia đình.
Nhưng tổ chức đi săn thì thịt thu được phải được chia cho mọi người, da thú bán lấy tiền đổi lương thực cũng phải được chia cho nhau.
Đào được lương thực cũng được cất chung một chỗ, như vậy mới đảm bảo mọi người không ai bị đói.
Nhưng Lý Kim Quang cũng nói, bất cứ thứ gì Cố An Nhiên lấy được trên núi đều là của một mình nàng.
Nhưng mọi người chia lương thực và con mồi phải cho nàng một phần. Đại Cường và Nhị Cường thì có thể chia thêm một chút.
Mọi người đối với sự phân chia này đều không hề phản đối, dù sao ba người bọn họ cống hiến nhiều nhất.
Qua tám ngày, mấy cái lò than không ngừng nung than. .
Trước mắt đã có ba ngàn cân than.
Lý Kim Quang sai người xây tường bao quanh khu trại, dùng vải dầu che lên trên để than không bị mưa làm ướt.
Bây giờ khu trại ở thung lũng này bị chặn hai bên bởi đống củi cao gần bằng một người đàn ông.
Phía bên kia được than củi che lại, phía còn lại thì dùng hàng rào chắn lại.
Dù vậy lão nhân lão thái thái trong đoàn chạy nạn vẫn không ngừng làm hàng rào.