Chương 176: Đám Người Dò Đường Xảy Ra Chuyện Sao? (1)
Chương 176: Đám Người Dò Đường Xảy Ra Chuyện Sao? (1)Chương 176: Đám Người Dò Đường Xảy Ra Chuyện Sao? (1)
Dù sao đống củi và than này sẽ được dùng dần vào mùa đông, cuối cùng vẫn phải dựa vào hàng rào bên trong.
Những người phụ nhân trong trại sau khi phát hiện trên núi có đậu núi, đã ngừng đào rau rừng, tập trung tìm kiếm đậu núi.
Dù sao thứ này có thể khiến người ta no bụng, còn rau rừng chỉ có thể khiến người ta không chết đói.
Sau những ngày này, bọn họ cũng đào được bốn năm trăm cân đậu núi, giấu trong căn hâm mới đào.
Lý Kim Quang âm thầm lo lắng đếm từng ngày những người trẻ tuổi kia đi đến tiểu trấn phía Đông.
Theo lý mà nói, dựa vào suy đoán của Thái Phượng tỷ, sau bảy ngày bọn họ sẽ trở về, sao đã ngày thứ tám rồi mà người vẫn chưa thấy về?
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi sao?
Ông ấy lo lắng đến lều của Cố An Nhiên, phát hiện nàng đang đóng gói những bộ lông thú thu được mấy ngày nay, dáng vẻ như thể sắp đi xa một chuyến.
Lý Kim Quang hỏi: "An Nhiên cô nương, ngươi muốn di ra ngoài a2"
"Đúng vậy."
Cố An Nhiên trả lời, động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Lý Kim Quang tram mặc một lát rồi nói: "Đám người trẻ tuổi kia lẽ ra hôm nay đã trở về, nhưng lại không có tung tích, không biết bọn họ có xảy ra chuyện gì rồi."
Cố An Nhiên sắc mặt lạnh lùng: "Ta tới tiểu trấn phía đông bán lông thú, sẽ điều tra tình hình, ngươi không cần lo lắng."
"Ta đã sắp xếp xung quanh khu trại này, có lẽ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đâu."
Lý Kim Quang không lo lắng đến sự an toàn của khu trại, dù sao ở đây bọn họ vẫn có rất nhiều người.
"Trong khu trại chúng ta không sợ lắm, bây giờ bốn phía đều đã che đậy chặt chẽ, đám người trẻ tuổi ở đây công phu cũng không tệ."
"Được, ta đi đây.
C6 An Nhiên nói chuyện với Lý Kim Quang xong, mang theo bánh thịt Vương Ngọc Liên làm cho và túi lông thú lớn đi ra ngoài.
Nàng không di đường núi, mà định đi dọc theo chân núi.
Mặc dù sẽ đi thêm một đoạn đường vòng nhưng dưới chân núi thường có dấu vết hoạt động của con người, sẽ có một vài con đường nhỏ để cô đi xe.
Dù khả năng định hướng kém nhưng ngày hôm đó trên đỉnh núi, nàng đã ghi nhớ những chân núi phải đi vòng qua để đến tiểu trấn phía đông, lại thêm có la bàn, có lẽ nàng cũng sẽ không bị lạc đường.
Nàng cũng không sợ gặp phải đám nam tử trẻ tuổi đó, rất có thể bọn họ đã đi theo đường núi đến tiểu trấn phía đông, như vậy có thể bớt được rất nhiều lộ trình. .
Khi đã cách thung lũng một đoạn, nàng lấy chiếc Harley đã được cải tiến ra, vì tiếng động của nó rất nhỏ.
Lúc tận thế có một số con đường nhỏ cần loại phương tiện này mới có thể đi qua, nhưng nếu không cải tiến, khi phát ra âm thanh sẽ trở thành mục tiêu di động, rất dễ thu hút zombie.
Sau khi lên chiếc Harley, nàng lái xe lao nhanh dọc theo con đường dưới chân núi.
Đám người trẻ tuổi đó phải mất ba ngày mới có thể đến nơi, nhưng Cố An Nhiên chưa đầy một ngày đã nhìn thấy tiểu trấn.
Sau khi lấy ra khẩu trang từ trong không gian đeo vào, nàng tiến lại gần tiểu trấn, nhưng khi cách cổng trấn không xa, Cố An Nhiên đã bị người khác gọi lại.
An Nhiên nương, chúng ta ở đây." Là đám người Nhị Cường gọi Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên dừng chân lại, đi về phía phát ra tiếng gọi.
Nàng cau mày hỏi: "Sao các ngươi không quay vê? Thôn trưởng đang lo lắng cho cá ngươi lắm đấy."
"Sao lại thiếu đi một nửa số người rồi?" Nàng nhíu mày càng chặt hơn.
Nhị Cường nói: "Ta đã cho mấy người đó trở về báo tin, nhưng bây giờ đã có An Nhiên cô nương ở đây, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn."
"Rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Cố An Nhiên lạnh lùng hỏi.
Nhị Cường chỉ vào bóng cây cách cổng trấn không xa: "Ngươi có nhìn thấy những người câm đại đao kia không?”
"Chỉ cần có người muốn vào trong trấn, bọn họ sẽ cướp đi phân nửa đồ đạc của những người đó."
"Cho dù không vào trấn mà chỉ đi ngang qua bên ngoài trấn, những người nhìn có vẻ có tiền cũng sẽ bị cướp."
Cố An Nhiên nhìn Nhị Cường nói: "Rồi sao nữa?"