Chương 186: Cửa Hàng Tạp Hóa Thân Kỳ (1)
Chương 186: Cửa Hàng Tạp Hóa Thân Kỳ (1)Chương 186: Cửa Hàng Tạp Hóa Thân Kỳ (1)
Cố An Nhiên thật ra chỉ là định đi hỏi giá một chút, nhưng xem ra vô tình bán được rất nhiều tiền.
Nàng vẫn còn năm bộ da cáo bạc trong không gian của mình vì nàng săn được một hang cáo.
Nhưng mà hôm nay nàng tạm thời sẽ không lấy ra bán. .
Sau khi nhận được chín mươi hai lượng bạc từ tay chưởng quỹ, Cố An Nhiên chuẩn bị rời đi.
Chưởng quỹ cửa hàng đồ da có chút lưu luyến: "Cô nương, lần sau nếu các ngươi có da thú, cứ đưa đến chỗ này cho ta. Ta sẽ tính giá cao."
"Ta biết rồi." Cố An Nhiên lạnh lùng đáp lại, rời khỏi tiệm đồ da.
Nhưng Đại Cường mỉm cười và hỏi chưởng quỹ: "Tiệm lương thực ở đâu? Làm phiền ngươi có thể chỉ đường cho ta được không?"
Người chủ tiệm nhiệt tình nói: "Tiệm lương thực cũng tại chợ phía Tây này, đi về phía trước mấy trăm bước có một tiệm lương thực, nhưng giá cả nhà đó có chút đắt, ngươi có thể đi xa hơn một chút, có một nhà mở một chục cửa hàng tạp hoá. Cửa hàng tạp hóa đó bán mọi thứ mà giá cả rất phải chăng." Đại Cường bối rối, một nhà mở hơn chục cửa hàng?
Ở đâu có thể có một cửa hàng tạp hóa lớn như vậy?
Có phải chưởng quỹ đang lừa gạt hắn ta không?
Cố An Nhiên đã lên ngựa, nhìn Đại Cường nói: "Chúng ta đi mua lương thực."
Đại Cường nghe thấy Cố An Nhiên gọi mình liền vội vàng bước ra ngoài.
"Chưởng quỹ kia nói giá của tiệm lương thực phía trước hơi đắt, ông ấy bảo chúng ta đi xa hơn một chút, đến một cửa hàng tạp hóa lớn chiếm hơn chục cửa hàng để mua lương thực. Nhưng một cửa hàng tạp hóa sao có thể bán lương thực được."
Đại Cường nói còn ra hiệu bằng tay.
"Ông ta làm ăn trong thành này, chắc chắn biết nhiều hơn chúng ta, hơn nữa còn muốn chúng ta sau này bán da cho ông ta, sẽ không cố ý đắc tội hay trêu chọc chúng ta đâu. Đi đến cửa hàng tạp hóa kia xem thử." Cố An Nhiên bình tĩnh nói.
"A được."
Sau khi Đại Cường ngoan ngoãn đáp lại, cũng nhảy lên ngựa.
Hắn ta cười tủm tìm hỏi An Nhiên: "An Nhiên cô nương, mỗi lần chúng ta xử lý gà rừng và vịt trời, sao ngươi luôn yêu cầu mọi người giữ lông lại, còn phơi khô? Cái đó có tác dụng gì?"
"Có thể dùng nhét vào quần áo hoặc trong chăn, còn ấm hơn bông." Cố An Nhiên đối với Đại Cường luôn rất kiên nhẫn.
"Ồ, hoá ra là như vậy. Vậy khi trở về ta sẽ làm thử xem sao." Đại Cường vẫn cười ngây ngô như cũ.
Bởi vì cưỡi ngựa nên Đại Cường và Cố An Nhiên rất nhanh đã đến cửa hàng tạp hóa lớn mà chưởng quỹ hàng đồ da nhắc tới, bên trong có rất nhiều khách hàng.
Hai người xuống ngựa, bảo hoả kế cửa hàng tạp hóa buộc ngựa rồi bước vào cửa hàng tạp hóa.
Đại Cường vừa bước vào cửa hàng tạp hóa, liền như một người nông dân vào thành: "An Nhiên cô nương, cửa hàng tạp hóa này thật ra có bán y phục may sẵn, chất liệu của những bộ y phục này lạ quá, ta chưa từng nhìn thấy bao giờ."
"Còn có người bán vải vóc, hình như có rất nhiều nông cụ, còn có hạt giống!"
Cố An Nhiên nhìn cái áo khoác lông thú treo trên tường cửa hàng tạp hóa, giật mình một lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng có thể nhận ra dòng chữ trên cổng thành, vậy nhìn thấy thứ gì đó quen thuộc thì có gì lạ đâu? Cửa hàng tạp hóa này giống như siêu thị ở hậu thế, trong đó có thể mua được mọi thứ, khó trách Đại Cường lại tò mò như vậy.
Đầu tiên nàng đi đến nơi bán lương thực, ở đây gạo trắng chỉ có giá mười văn tiền một cân, trong khi các loại ngũ cốc khác như mì đen chỉ có năm văn tiền một cân.
Gạo tấm thậm chí còn rẻ hơn, chỉ ba văn tiền một cân.
Đại Cường hoàn toàn không để ý tới gạo trắng, dù sao cũng đắt tiền, mua một ít gạo tấm và mì đen là được rồi.
Cố An Nhiên từ trong túi vải đây lấy ra mười hai lạng bạc đưa cho Đại Cường, nhẹ giọng nói: "Ba bộ da cáo bạc và những bộ da khác đều là do Cố Hồng Khánh và Lý Đại Mã làm cho ta, cái này coi như là tiền công họ đã xử lý da."
"A được."