Chương 187: Cửa Hàng Tạp Hóa Than Kỳ(2) -
Chương 187: Cửa Hàng Tạp Hóa Than Kỳ(2) -Chương 187: Cửa Hàng Tạp Hóa Than Kỳ(2) -
Đại Cường là người thẳng thắn, Cố An Nhiên nói cho, hắn ta cũng không từ chối, thản nhiên cầm bạc.
Bởi vì ngoại trừ tiền của Cố An Nhiên, tiền của những người khác bây giờ đều được tiêu chung, chỉ là Đại Cường và Nhị Cường có thể tiêu nhiều hơn một chút.
Cố An Nhiên mua bốn trăm cân gạo trắng, một trăm cân bột mì trắng, bỏ ra bao nhiêu tiên nàng cũng không quan tâm.
Đại Cường thì mua một ngàn cân gạo tấm, hai trăm cân mì đen, ba trăm cân ngũ cốc linh tỉnh, tổng cộng tốn năm lượng năm mươi văn tiền.
Bởi vì số bông lần trước mua ở trấn Chương Thụ hầu hết đều đã dùng làm quần áo, chăn bông của mấy nhà có hơi mỏng.
Đại Cường mua thêm bông và vải vóc, còn có hai bộ y phục mặc vào rất ấm áp.
Hắn vốn còn muốn mua thêm nhiều thứ hơn, nhưng đã đến giới hạn mà hai con ngựa có thể chở được, có nhiều thứ phải tự mình vác đi.
Cố An Nhiên mua mấy tấm bạt lớn, nàng định che căn bếp tạm thời, như vậy sẽ không phải đầm mưa dãi nắng. Còn mua hạt giống, hạt giống hoa quả lương thực đều có.
Lúc tính tiền, Đại Cường lại mở to hai mắt nhìn: "Nơi này vậy mà..."
Nhưng hắn ta lập tức che miệng lại.
Nhị Cường dặn hắn ta ở bên ngoài không được nói năng lung tung, không được gây phiền toái cho An Nhiên cô nương, hắn ta phải nghe theo.
Nhưng mà Cố An Nhiên vẫn nhìn theo ngón tay Đại Cường chỉ, nàng nhìn thấy ánh đèn pin.
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải cám ơn thành chủ của tòa thành này.
Có cửa hàng tạp hóa này của hắn, sau này nàng có thể lấy đồ trong không gian của mình ra, sử dụng tùy ý.
Dù sao nàng và Đại Cường là tách ra mua đồ, bây giờ bọc hết trong một túi vải dầu lớn, Đại Cường cũng không biết Cố An Nhiên đã mua cái gì.
Sau khi hai người tính toán xong, Đại Cường còn dư lại bảy tám lượng bạc, Cố An Nhiên không biết còn lại bao nhiêu, cảm giác cũng khá nhiều.
Sau khi buộc tất cả lên ngựa, hai người còn vác theo rất nhiều đồ trên người.
Sau khi đi khỏi cửa hàng tạp hóa một đoạn xa, Đại Cường mới thần bí nói: "An Nhiên cô nương, chưởng quỹ cửa hàng tạp hóa đó không phải cũng là người Ngọc Hư của ngươi chứ? Chỗ hắn ta cũng có ngọn nến thổi không tắt ngươi cầm lần trước đó."
Cố An Nhiên mím môi nói: "Có thể."
"Hắc hắc hắc hắc ... Đồ của nước Ngọc Hư các ngươi thật tốt. Nến không thể thổi tắt, quần áo cũng rất ấm áp."
Cố An Nhiên nhìn lên bầu trời không nói nên lời.
Hai con ngựa chất đầy đồ đạc, Cố An Nhiên và Đại Cường mỗi người vác bao đồ quấn vải dầu khoảng mấy trăm cân,
Cũng may, cả hai người bọn họ đều có sức mạnh hơn ngươi.
Nếu không, người bình thường sẽ không biết làm thế nào đem những thứ này về.
Nhiều đồ như vậy vốn nên để trên xe ba gác, để ngựa kéo về.
Chỉ là đường núi khó đi, ít người đi lại nên đường rất nhỏ, ngựa có thể đi qua đã là tốt lắm rồi.
Có nhiều chỗ xe ba gác thực sự không thể đi qua được, tạm thời chỉ có thể vận chuyển bằng nhân lực.
Đến cổng thành, Cố An Nhiên hỏi binh lính thủ thành: "Xin hỏi nếu muốn đến thành này định cư thì cần điều kiện gì?" Binh sĩ rất kiên nhẫn giải thích: "Ngươi cần dùng sổ hộ tịch gốc đổi lấy sổ hộ tịch mới."
"Một gia đình cân phải nộp phí nhập tịch là hai lượng bạc, nhưng nếu không có tiên nộp phí nhập tịch, cũng có thể làm việc trong thành."
"Thí dụ như xây tường thành, xây đập chứa nước, đào mương, xây phòng ốc... Nhưng mà thành chủ của chúng ta là một người thiện tâm, những công việc này thay phiên nhau làm cũng sẽ không lo cơm ăn." Người lính sợ Cố An Nhiên sẽ hiểu lầm, vội vàng giải thích.
"Vâng, đa tạ ngươi đã chỉ dẫn!"
Cố An Nhiên lễ phép cám ơn.
Binh sĩ lại dường như còn chưa nói hết, tiếp tục nói: "Thành chủ của chúng ta còn đặc biệt bán những phòng ốc đã xây sẵn đó cho những người đã đổi họ tịch thành bách tính định cư trong thành Mặc An. Nếu hai vị muốn sống ở trong thành phố này thì có thể ở đó."