Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 189 - Chương 189: Lão Nhân Rơi Xuống Khe. (1)

Chương 189: Lão Nhân Rơi Xuống Khe. (1) Chương 189: Lão Nhân Rơi Xuống Khe. (1)Chương 189: Lão Nhân Rơi Xuống Khe. (1)

Về phần bột ớt, đợi đến khi thịt thỏ gần chín rồi mới rắc.

"Ngươi chịu khó trở đều đi, nếu không thỏ sẽ bị cháy, sẽ ăn không ngon." Nàng giải thích.

"An Nhiên cô nương yên tâm, chẳng phải lần trước ta đã học được món heo sữa nướng da giòn sao? Con thỏ này cũng phải nướng như vậy, mới có thể bên ngoài giòn, bên trong mềm”" Đại Cường tự tin nói.

Hai người đang trò chuyện thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có người hét lên.

Tiếng kêu thê lương, giống như sắp tắt thở.

Đại Cường định đứng dậy, nhưng lại nhớ tới lời mẫu thân nói với hắn ta lúc trước. .

Đêm hôm khuya khoắt ở nơi hoang vu, nếu nghe thấy có người kêu cứu mạng cũng đừng tò mò, nếu nghe thấy có ai đó gọi tên mình từ sau lưng cũng không được quay đầu lại.

Bởi vì rất có thể gọi mình không phải là con người.

"Tại sao ngươi không đi?”

Cố An Nhiên đột nhiên có chút hiếu kỳ, vì sao lần này Đại Cường không lao tới cứu người.

Đại Cường gãi gãi sau đầu nói: "Cung không chắc chắn có phải là người không? Có khi là ma quỷ trên núi cố ý lừa gạt chúng ta."

"Nơi này chim không thèm ị, chúng ta đã đi tới đi lui hai chuyến, ban ngày đều không gặp ai, ban đêm làm sao có thể có người?"

Phân tích của Đại Cường có thể nói là hợp lý Và CÓ CƠ SỞ.

"Cứu mạng!!!"

Nhưng những tiếng kêu cứu càng lúc càng gần, những ngọn đuốc chớp tắt như vả vào mặt Đại Cường.

Chắc chắn ma quỷ sẽ không giơ đuốc lên kêu cứu.

An Nhiên cô nương, ta ra ngoài một lát, ngươi canh chừng thịt thỏ."

Nói xong, hắn ta rút rìu ra chạy đi cứu người.

"Râm!!!"

Đại Cường đi ra ngoài không bao lâu, cách đó không xa vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Không lâu sau, tiếng rên rỉ của chó rừng vang lên nhưng nó lập tức dừng lại.

Sau đó là giọng nói thô bạo kệch phóng khoáng của Đại Cường.

"Ngươi không sao chứ?”

"Ta vớt ngươi!"

"AI Ngã chết ta rồi!" Một giọng nói khan khàn vang len.

Cố An Nhiên thấy Đại Cường có thể tự mình ứng phó được, liền chuyên tâm nướng thịt thỏ của mình.

Không lâu sau, Đại Cường dẫn theo một lão nhân tóc bạc đi tới.

Hắn ta còn vác theo một túi đồ lớn, có lẽ đều là của lão nhân kia.

Trên người lão nhân mặc quần áo vá víu, trông giống trưởng lão Cái bang, tóc như cỏ khô, rải rác tứ phía.

"Sao vậy?" Cố An Nhiên nhướng mày hỏi.

Đại Cường vừa trả lời câu hỏi của Cố An Nhiên vừa cởi bỏ đồ trên người xuống.

"Lão nhân này gặp phải chó rừng, bị truy đuổi, rơi xuống khe nước, không biết có bị thương hay không."

Nói xong, hắn ta quay lại nhìn về phía lão nhân hỏi: "Lão nhân gia, ông bị ngã có cảm thấy đau ở đâu không?”

Lúc này, ánh mắt của lão nhân kia như dán chặt vào con thỏ nướng.

Ông ta nhịn không được hít một hơi thật sâu, trên miệng chảy đầy nước miếng.

"Cái này quá thơm. Thỏ nướng có thể thơm như vậy sao?”

Đại Cường bất lực gãi đầu, nghiêm túc nói: "Thịt thỏ nướng có thể thơm như vậy, nhưng ông có thể nói cho ta biết, trên người ông có đau chỗ nào không?”

Lão nhân thậm chí không nhìn Đại Cường, vẫn nhìn chằm chằm con thỏ: 'Không có... Không có, lão phu thân thể rất rắn chắc!"

Đại Cường rót cho ông ta một bát nước nóng: "Trời lạnh quá, ông uống chút cho ấm người."

Lão nhân vẫn không hề nhìn Đại Cường, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thịt thỏ không chớp mắt nhưng vẫn nhận lấy nước nóng.

Dù sao hôm nay trời rất lạnh, sợ là lát nữa sẽ có tuyết rơi.

Đại Cường bất lực lắc đầu, sau đó ngồi xổm bên cạnh Cố An Nhiên, giống như một con chó husky đòi ăn.

"An Nhiên cô nương, con thỏ này đã nướng lâu như vậy rồi, chắc có thể ăn được rồi phải không?"

"Còn phải nướng thêm một lát nữa." Cố An Nhiên nhẹ nhàng nói.

Nội tâm lão nhân thầm oán thán: "Tiểu tử, ngươi đừng tưởng vừa rồi lão phu ta không nhìn thấy bộ dáng khinh thường của ngươi, ngươi bây giờ không phải cũng thật không có tiền đồ sao? Mỹ thực trước mặt ai có nhịn nổi chứ?"
Bình Luận (0)
Comment