Chương 190: Lão Nhân Rơi Xuống Khe. (1)
Chương 190: Lão Nhân Rơi Xuống Khe. (1)Chương 190: Lão Nhân Rơi Xuống Khe. (1)
Hơn nữa, tại sao nhất định phải kiềm chế chứ? Có mỹ thực không ăn, người nhất định phải kiềm chế không phải kẻ ngốc sao?
Một già một trẻ một trái một phải ngồi xổm bên cạnh Cố An Nhiên, điên cuồng nuốt nước bọt, lặng lẽ chờ đợi con thỏ nướng chín!
"Được rồi." Cố An Nhiên lạnh lùng nói.
Nàng nhanh nhẹn xé một cái đùi thỏ cho mình, số thịt thỏ còn lại đưa cho Đại Cường và lão nhân.
"Phần còn lại là của hai người các ngươi."
Nói xong, nàng lại lấy thêm mấy cái bánh nướng ăn cùng với thịt thỏ cho đỡ ngán. .
Lão nhân da mặt hơi dày nói: "Vị cô nương hảo tâm này, ngươi có thể cho ta một miếng bánh ngươi đang ăn được không?”
"Được"
Cố An Nhiên đưa cho Đại Cường và lão nhân mỗi người một miếng bánh nướng, rồi ngồi ăn một mình không nói gì.
Nhưng bệnh xã giao nhiều chuyện của Đại Cường và lão nhân lại tái phát, hai người bọn lại bắt đầu trò chuyện.
"Lão nhân gia, ông tên gì? Từ đâu tới đây?" Đại Cường cắn một miếng thịt thỏ béo ngậy hỏi.
"Ta tên Cốc Mễ, từ phủ Bắc An đến đây, chạy nạn chiến tranh, các ngươi chắc là cũng như vậy."
Nói xong, Cốc lão đầu hài lòng cắn một miếng đùi thỏ, sau đó say sưa nói: "Ăn ngon quái"
Đại Cường lại hỏi: "Nhìn phương hướng ngươi đến, chắc cũng đã đi qua tòa thành đó rồi phải không? Tại sao ngươi không vào thành?”
"Lão phu quen tự do tự tại rồi, vẫn thích ở trên núi." Cốc lão nhân bĩu môi một cái nói.
Thực ra ông ta đã đến cổng thành hỏi thăm, biết được vào thành phải nộp bạc mua phòng ở ông ta không có nhiều bạc như vậy.
Nhưng mà ông ta không muốn di làm việc, vì lúc trước mấy vị vương gia kia cũng tuyển dân phu đi làm việc.
Lúc ông ta còn trẻ đã từng bị lừa, nên bây giờ dù những binh lính kia có nói lời hoa mỹ gì, ông ta cũng sẽ không vào thành chỉ vì một miếng ăn.
Nhưng Đại Cường lại cười hắc hắc: "Trên núi có gì tốt chứ? Vừa rồi ông còn suýt bị chó hoang cắn, không bằng vào thành sống yên ổn đi."
Lão nhân nóng nảy nói: "Trong thành sống yên ổn cái rắm, thà bị chó rừng cắn chết còn hơn."
Đại Cường nghe được lão nhân nói như vậy, trong lòng có chút không đành.
"Nếu không thì..." "Cái gì?" Lão nhân vừa hỏi Đại Cường vừa ăn thịt thỏ và bánh nướng như vũ bão.
"Ngươi chờ một chú!" Đại Cường đột nhiên dừng chủ đề lại.
Sau đó hắn ta nhìn về phía Cố An Nhiên, ánh mắt như đang dò hỏi có thể để lão nhân này ở lại cùng bọn họ quay về được không.
“Tuỳ ngươi."
Cố An Nhiên nói xong hai chữ này liền trở về lều vải, nàng đã ăn xong.
Đại Cường biết đây là An Nhiên cô nương đã đồng ý để hắn ta dẫn lão nhân này đi cùng.
Nếu An Nhiên cô nương không đồng ý, nhất định sẽ cười lạnh, liếc nhìn hắn ta một cái sau đó hỏi lại, ngươi cảm thấy thế nào?
"Lão nhân gia, hay là ông đi cùng chúng ta đi? Chúng tôi nhiều người náo nhiệt." Đại Cường phát ra lời mời vào đoàn người.
Cốc lão nhân bĩu môi: "Không phải chỉ có hai người thôi sao? Còn có thể đông người thế nào chứ?"
"A, ngươi nói xem ngươi có đồng ý hay không, sao ông cứ lằng nhà lằng nhằng như vậy chứ?" Đại Cường hơi mất kiên nhẫn.
"Ta đồng ý!" Cổ lão nhân mở miệng đồng ý.
Tiểu tử này mặc dù nhìn hơi khờ khạo, nhưng công phu cũng không tệ, hắn ta dùng hai cái rìu đã chém chết được chó hoang.
Mình đi theo đám người bọn họ, mạng già xem như được bảo vệ. .
"Được, ta ăn xong rồi sẽ dựng lều giúp ông." Đại Cường lại phát huy sự nhiệt tình của mình.
Cổ lão nhân ngậm một miếng thịt lớn trong miệng, mơ hồ nói: "Không cần, ta tự làm được."
Sau khi nhanh chóng nuốt miếng thịt thỏ và bánh nướng xuống, Cốc lão nhân lại uống một hớp nước lớn mới không cảm thấy bị nghẹn đến luống cuống.
Sau đó, ông ta lấy cái lều của mình ra như bảo vật, tuỳ tiện lắc vài cái, lều vải liền dựng lên, hoàn toàn không cần hao tâm tốn sức đi dựng.