Chương 191: Đồ Chơi Mới Lạ (1)
Chương 191: Đồ Chơi Mới Lạ (1)Chương 191: Đồ Chơi Mới Lạ (1)
Đôi mắt ngu ngơ chưa trải sự đời của Đại Cường lại mở to: "Oa! Ông làm thế nào vậy? Cảm giác rất thuận tiện."
Cốc lão nhân tự hào nói: "Leu vải này của ta có thể gập lại được, bên trong là dùng nan trúc đan lên. Nguyên lý này tương tự như nguyên lý làm ô giấy dầu, chỉ là lớn hơn bên kia một chút. Những việc này rất đơn giản, không hề khó khăn."
Đại Cường gãi đầu, lập tức ngu ngơ nói: "Vậy khi đến khu trại của chúng ta, ngươi có thể làm cho ta một cái được không?”
"Được!" Cốc lão nhân đồng ý.
Trước đây khi ông ta nghiên cứu những thứ này, tất cả mọi người cảm thấy ông ta là một kẻ ngốc không làm việc đàng hoàng.
Mỗi ngày chỉ biết nghiên cứu mấy thứ đồ ly kỳ cổ quái, không có tác dụng gì.
Bây giờ có người có thể thưởng thức đồ vật mình làm ra, ông ta vui mừng còn không kịp, sao có thể từ chối được?
Mà Cố An Nhiên nhìn cái lêu vải trông giống như một cái lều thời hiện đại của Cốc lão nhân, không nhịn được mà nhíu mày!
Nhìn một cái!
Đại Cường đã cứu được ai đây? Một nhà phát minh thất bại ở thời cổ đại sao?
Sau đó, Đại Cường ngu ngơ đi tới, chỉ vào lều của Cốc lão nhân nói: "An Nhiên cô nương, ngươi nhìn xem, tay nghề lão nhân đó thật khéo léo."
"Đúng, tâm tư cũng rất khéo léo."
Cố An Nhiên hiếm khi khen ngợi người khác.
Sau khi dựng lều xong, Đại Cường và Cốc lão nhân lại tán gau một lúc.
Sau đó, lột da của hai con chó hoang bị giết lúc nãy, nội tạng dùng được, chôn thẳng xuống đất.
Không dám trực tiếp ném ở bên ngoài, vì nội tạng có mùi tanh có thể thu hút dã thú tới.
Thịt chó rừng được Đại Cường bảo quản bằng một lớp muối mỏng.
Dù sao cũng đang ở nơi hoang dã, vẫn phải sắp xếp việc gác đêm.
Đại Cường gác đến nửa đêm, Cố An Nhiên gác sau nửa đêm.
Về phần Cốc lão nhân, ông ta xem ra vô cùng yếu đuối, lại ngã một cái như vậy, vẫn là nên để ông ta nghỉ ngơi thật tốt.
Đại Cường gác đêm vô cùng nghiêm túc, chưa bao giờ xảy ra sai sót nào, Cố An Nhiên rất yên tâm.
Nhưng ngủ chưa đến nửa đêm, Cố An Nhiên bị tiếng chó rừng rên rỉ đánh thức. Vừa ven rèm lều lên, đã phát hiện Đại Cường đang giằng co với năm sáu con chó hoang, nhưng lúc này hắn ta không hề mất bình tĩnh.
Nhìn thấy Cố An Nhiên đi ra, hắn quay đầu lại, có chút xấu hổ nói: "An Nhiên nương, xin lỗi, công phu ta không bằng ngươi, ta không thể giải quyết hết những con vật đáng ghét này trong một lúc được, quấy rầy mộng đẹp của ngươi."
Thấy Đại Cường buông lỏng cảnh giác, đám chó hoang đó lập tức thừa cơ hành động...
"Cẩn thận!" Cố An Nhiên quát lớn một tiếng.
Lập tức cây rìu mào phượng vung lên, cắt đút một nửa cơ thể của một con chó hoang đang định đánh lén Đại Cường từ phía sau.
Con chó hoang đó ngay lập tức từ trên không rơi xuống, mềm nhữn dưới mặt đất, không thể động đậy được nữa.
Đại Cường không dám bất cẩn nữa, nghiêm túc đối phó với những con chó hoang khác.
Bởi vì có Cố An Nhiên tham gia, tất cả mấy con chó hoang này đều nhanh chóng bị tiêu diệt.
Tiếng ngáy của Cốc lão nhân vẫn vang lên như sấm.
Đại Cường ném xác chó hoang thành một đống, nói liên miên lải nhải: "Người ta nói chó hoang cũng giống như sói, đều sống theo bầy đàn. Ta còn tưởng nghĩ đám này không chỉ có hai con, lúc canh chừng bên đống lửa thậm chí còn không dám chớp mắt."
"Quả nhiên, những con chó hoang khác cũng đã tìm tới cửa."
Cố An Nhiên liếc nhìn Đại Cường một cái, hỏi: "Ngươi không bị thương chứ?”
"Không, hắc hắc hắc hắc! An Nhiên cô nương, ta rất lợi hại đấy!" Đại Cường cười ngây ngô đáp.
Cố An Nhiên sờ sờ lên mũi nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi, nửa đêm tới sáng ta sẽ canh gác."
Đại Cường xua tay nói: "Ngủ cái gì chứ? Chó hoang nhiều như vậy, chúng ta phải xử lý nhân lúc còn nóng, nếu không chờ lúc cái này cứng lên sẽ rất khó lột da."