Chương 192: Đồ Chơi Mới La (2)
Chương 192: Đồ Chơi Mới La (2)Chương 192: Đồ Chơi Mới La (2)
"Da chó hoang này cũng một hai trăm văn tiền một tấm đấy, bán đi có thể đổi được hai trăm cân gạo tấm."
"Còn có thịt chó hoang nữa, so với thịt sói ăn ngon hơn rất nhiều, hơn nữa bây giờ ngày mùa đông rất lạnh, ăn chút thịt chó hoang có thể chống lạnh."
Tốt lắm, tính toán rất ti mỉ, Đại Cường không ngừng lẩm bẩm bên tai Cố An Nhiên.
"Được rồi, ngươi đi lột da đi, phần còn lại để ta"
Kỹ thuật lột da của Cố An Nhiên không bằng Đại Cường nên cũng không cần cậy mạnh.
Nhưng Đại Cường cả quá trình đều đặc biệt chiếu cố cô nương gia, không ngừng lải nhải can nhắn.
"Ta tự làm được. Ngươi đi sưởi ấm bên đống lửa đi, An Nhiên cô nương. Ngươi là cô nương, không thể chịu lạnh được."
Đại Cường vừa khéo léo lột da chó hoang vừa nói: "Mẹ ta lúc trước thường nói, cô nương gia bị lạnh quá sẽ khiến cơ thể bị tổn thương."
"Ta là một đại nam nhân, chịu lạnh một chút cũng không sao." Nói xong, trên mặt hắn ta hiện lên một nụ cười ngây ngô. đặc trưng. Cố An Nhiên thấy đông tác Đại Cường nhanh nhẹn như vậy, thực sự không cho nàng có cơ hội nhúng tay vào, liền đi đến đống lửa sưởi ấm.
Một lúc sau, đã nghe thấy Đại Cường lẩm bẩm: "Chậc chậc, tấm da này hơi đáng tiếc, bị hư một chút, sợ là giá có thể sẽ thấp."
Cố An Nhiên nhìn con chó hoang trong tay Đại Cường, chính là con chó hoang bị mình chém chết đầu tiên.
Nàng mấp máy nói: "Lần sau ta sẽ cố gắng chặt đầu, như vậy sẽ không làm hỏng da."
Đại Cường bất thình lình nghe được giọng nói của Cố An Nhiên, sợ đến tay hơi run rẩy.
Hắn ta vội vàng giải thích: "An Nhiên cô nương, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý trách ngươi, ta chỉ là... chỉ là..."
Cố An Nhiên thờ ơ khoát khoát tay: "Ta biết, ngươi không cần nói gì cả."
Đại Cường chỉ là tính khí nóng nảy, nghĩ gì nói nấy.
Ngày hôm sau.
Cốc lão nhân sáng sớm đã thức dậy, nhìn thấy hai người trẻ tuổi một nam một nữ, vui vẻ chào hỏi: "Dậy sớm vậy, hai người trẻ tuổi các ngươi cũng không tệ, vậy mà không thích ngủ nướng, rất ít người trẻ có thể thức dậy sớm hơn ta."
Đại Cường gãi đầu nói: "Cả đêm qua chúng ta không ngủ!"
Lời này vừa nói ra, Cốc lão nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại lộ ra một tia đùa giỡn.
A hèm, khu khụ, khu khụ, cái này ngươi cũng không cần phải nói với lão phu đâu."
Cố An Nhiên:????
"Ông hiểu lầm rồi, chúng ta phải gác đêm, ở nơi hoang dã có dã thu Nàng nhịn không được phải giải thích.
Nhưng trong lòng nàng lại thâm oán thán, mạch não của lão nhân này quả thực là khác biệt với người thường.
"Gác đêm???" Cốc lão nhân hơi nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, gác đêm, chẳng lẽ ông đi một mình dọc đường chưa bao giờ quan tâm tới vấn đề này sao?" Cố An Nhiên hỏi.
Cố lão nhân lắc đầu: "Ta xưa nay không quan tâm tới."
"Cho nên ông sống sót đến bây giờ là nhờ may mắn." Cố An Nhiên thản nhiên nói.
"Không phải, ta có thể sống sót đến bây giờ là nhờ vào thực lực của mình.” Cố lão nhân phản bác.
"Lúc trước ta đều ngủ trên cây, mà dưới gốc cây sẽ bố trí cơ quan cạm bấy."
Đại Cường nhịn không được nữa: 'Vậy tại sao tối hôm qua ông không bố trí cơ quan cạm bẫy? Ta suýt nữa bị một đám chó rừng giết chết rồi."
Cốc lão nhân cười có chút tục tu: "Hắc hắc, đây không phải là vì các ngươi sao? Ta biết hai người các ngươi rất lợi hại."
Nói xong, ông ta hít một hơi nói: "Thơm quá, các ngươi lại làm món ngon gì vậy?”
Đại Cường bất lực gãi gãi trán, lão nhân này còn tham ăn hơn cả hắn ta, sau này Nhị Cường không phải lúc nào cũng bắt ông ta mở miệng được.
Hắc hắc hắc hắc. .
Sau khi ba người ăn sáng xong, Cốc lão nhân mở cái túi hành lý khổng lồ được bọc trong vải dầu, lấy ra từ bên trong một thứ trông giống như một cây cầu nhỏ nhưng lại làm bằng gỗ và có rất nhiều bánh xe bên dưới.
"Đây là cái gì?" Đại Cường hỏi, nhìn vật lạ trong tay Cốc lão nhân.