Chương 195: Ca Ca Lớn Không Thể Giữ Trong Nhà. (1)
Chương 195: Ca Ca Lớn Không Thể Giữ Trong Nhà. (1)Chương 195: Ca Ca Lớn Không Thể Giữ Trong Nhà. (1)
Đến tối, khi tất cả mọi người từ trên núi đã trở về hết, Lý Kim Quang tập hợp bọn họ lại.
An Nhiên cô nương nói, toà thành phía Tây Nam có thể tiếp nhận lưu dân đến định cư. Nếu muốn định cư, mỗi hộ gia đình phải nộp hai lượng bạc."
"Nhà ở trong thành kia không đắt, nhà gỗ giá bốn năm lạng bạc."
Lý Kim Quang nói xong, những người còn lại thở dài nói: "Mấy người chúng ta làm sao có thể xuất ra hai lạng bạc? Đổi lương thực còn phải dựa vào bán da kiếm tiền."
"Đúng vậy, nếu không phải ở trên núi phía nam này thú hoang đồi dào, có lẽ chúng ta còn phải chịu đói."
"Khê cốc, chủ yếu vấn đề là không có đất, có thể muốn một mực dựa vào đi săn sống qua, đi trong thành ấm no nên không có vấn đề, nhưng là bởi vì chúng ta không có bạc giao tiền, ."
Lý Kim Quang khoát tay ra hiệu mọi người yên lặng: "Mọi người yên lặng một chút, không có tiền có thể vào thành làm việc gán nợ, như xây tường thành, đào mương dẫn nước. Hơn nữa, thành chủ của toà thành đó không lừa gạt bách tính, đối xử với người làm công không tệ." "Hôm nay ta tập hợp mọi người lại chỉ để hỏi xem, các ngươi muốn định cư ở thung lũng hay là đi vào trong thành?”
"Trong thung lũng, vấn đề chủ yếu là không có đất đai, có thể phải dựa vào săn bắn để sinh sống, nếu vào trong thành thì cơm ăn áo mặc chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Nhưng bởi vì chúng ta đã không có bạc giao ra, tất nhiên phải chịu bị người quản thúc, các ngươi tự mình lựa chọn đi."
Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán, có người muốn đi vào trong thành, có người lại muốn ở trong thung lũng.
Trong lúc nhất thời không có kết luận.
Thậm chí có một số người vì những ý kiến khác nhau mà xảy ra tranh cãi.
"Thung lũng không phải rất tốt sao? Có núi có nước, có đồ ăn thức uống, con mồi rất đồi dào. Tại sao các ngươi nhất định phải vào thành?"
"Con mồi chỉ đồi dào trong một khoảng thời gian ngắn. Chúng ta đông người như vậy, chẳng bao lâu nữa tất cả con mồi ở vùng gần đây đều bị chúng ta săn bắt hết, nếu không cũng sẽ trốn đi nơi khác."
"Lúc trước khi còn ở phương Bắc, ta cũng không phải chưa từng tiếp xúc với đám sơn dân đó. Thợ săn và sơn dân kiếm sống bằng nghề săn bắn đều là mấy người trông coi một ngọn núi, mới có thể đảm bảo đủ lương thực. Nhưng ở đây chúng ta có mấy trăm người trông coi một ngọn núi.'
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều rơi vào tram mặc.
Bởi vì mấy ngày nay bọn họ cũng cảm thấy con mồi đã bắt đầu ít hơn lúc trước, để săn được con mồi cũng phải mất nhiều thời gian hơn.
Mảnh đất nhỏ trong thung lũng này chỉ có thể đủ để trồng một số loại rau cho những người ở đây ăn, nếu họ muốn trồng lương thực thì mảnh đất đó hoàn toàn là không đủ.
Nhưng cũng có người phản bác: "Ở trong thành ai có khả năng giao ra nhiêu bạc như vậy? Cũng không biết người Khương có đánh tới hay không, nếu bọn họ đánh tới, ở trên núi này còn có thể sống sót, nhưng ở trong thành thì cũng khó nói."
Hai bên nói đều có đạo lý, nhất thời khó có thể đưa ra lựa chọn.
Đại Cường ngu ngơ đột nhiên gãi đầu một cái, miệng khoan khoái nói: "Ta cảm thấy có thể sống là quan trọng nhất, vê phần chuyện lấp đây bao tử, có thể từ từ suy nghĩ biện pháp giải quyết."
Đại Cường nói lời này, Lý Kim Quang vô cùng tan thành.
Dù thế nào đi nữa, trước tiên phải giữ được mạng sống, sau đó mới tính đến vấn đề cơm ăn ao mac.
Hắn ta hắng giọng nói: "Những ai bằng lòng ở lại trong thung lũng thì giơ tay lên, ta xem có bao nhiêu người."
Lời này vừa nói ra, gần hai phần ba số người giơ tay, còn có mấy người cúi đầu không nói gì.
"Theo lý mà nói, chúng ta cả đoạn đường này đều là thiểu số phục tùng đa số, nhưng bây giờ chúng ta gần như đã có thể ổn định cuộc sống, nếu ai muốn đến trong thành sinh sống thì có thể tự mình đến đó. Ta sẽ không có ý kiến gì."