Chương 196: Ca Ca Lớn Không Thể Giữ Trong Nhà. (2)
Chương 196: Ca Ca Lớn Không Thể Giữ Trong Nhà. (2)Chương 196: Ca Ca Lớn Không Thể Giữ Trong Nhà. (2)
Sau khi ổn định cuộc sống, người ta luôn muốn khôi phục cuộc sống bình thường, không đến lượt hắn ta tự mình định đoạt.
Nếu như vậy, về lâu dài chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn, rốt cục vẫn là không tốt.
Nhưng có những người không ủng hộ việc sống ở thung lũng lại không muốn tách khỏi thôn dân.
"Thôn trưởng thúc, chúng ta cứ ở lại đây một thời gian, đợi đến mùa xuân năm sau mới quyết định được không?”
Lý Kim Quang gật đầu: "Được, vậy đến lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc lại. Bây giờ, chúng ta cứ sống ở thung lũng này đã."
"Tất cả giải tán. Nên làm gì thì làm đi."
Bởi vì đã đến giờ ăn tối, thấy Lý Kim Quang không còn gì để nói, tất cả mọi người tản ra.
Lều vải của Cốc lão nhân được dựng cùng chỗ với lều của Đại Cường Nhị Cường, hôm nay ông ta cũng ăn tối với bọn họ.
Đồ ăn là Hà lão thái thái và Mạt Nương chuẩn bị xong rồi chia cho bọn họ.
Đại Cường vừa ăn vừa khen tài nấu nướng của Mạt Nương, khiến Nhị Cường nhíu mày. Đại Cường thuần thục ăn sạch sẽ chén cơm, sau đó cầm hai bộ quần áo hắn ta mua từ cửa hàng tạp hóa lớn trong thành đi đến lầu của Mạt Nương.
"Mat Nương, ngươi ăn cơm chưa?”
Đại Cường đứng bên ngoài lều lịch sự chào hỏi.
Mạt Nương đang thay quần áo cho hài tử trong lều đáp: "Ăn rồi, ngươi chờ một lát, ta thay quần áo cho hải tử xong sẽ ra ngay."
"Được rồi, ta không vội, ngươi cứ từ từ cũng được." Đại Cường cười toét miệng nói.
Một lúc sau, Mạt Nương từ trong lều đi ra, trên môi nở nụ cười ôn hòa hỏi: "Tới tìm ta có chuyện gì?
Đại Cường đưa ra hai cái áo khoác, một lớn một nhỏ, như thể đang hiến bảo bối cho Mạt Nương.
"Đây là ta mua ở cửa hàng tạp hóa trong thành. Hỏa kế ở cửa hàng tạp hóa nói trong áo nhồi bằng lông vịt, rất ấm áp. Ta đã mặc thử, đúng là rất ấm. Ta nghĩ mùa đông năm nay sẽ rất lạnh, cái này cho ngươi và Bảo Nhi mặc."
Mạt Nương nghe được lời này, Đại Cường đã dùng quyền lợi được chia sẻ nhiều đồ hơn.
Nhưng thứ hắn ta mua lại là quần áo của nàng ấy và Bảo Nhi, trong lòng nàng ấy không khỏi ấm áp, khuôn mặt trở nên đỏ bừng. "Cái này... cái này không tốt lắm đâu." Mạt Nương có chút xấu hổ nhận lấy.
Suy cho cùng, ở thời đại này, cho dù là phụ nữ đã lập gia đình cũng hành động rất dè dặt, xấu hổ cũng là điều bình thường.
Đại Cường xoa xoa đôi bàn tay, có chút nóng nảy: "Cái này không có gì là không tốt, ta là cố ý chọn cho ngươi và Bảo Nhi, người khác cũng không thể dùng được!"
Bởi vì Đại Cường sốt ruột, nói chuyện cũng không chú ý nhỏ giọng xuống, nên rất nhiều người đều nhìn về phía lều của Mạt Nương.
Nhưng bọn họ cũng chỉ mỉm cười, dù sao những người chạy chạy nạn đều biết Đại Cường lấy việc giúp đỡ người khác làm niêm vui.
Hắn ta cũng không chỉ trợ giúp một mình Mạt Nương mà còn giúp đỡ rất nhiều người.
Chỉ là có lẽ hắn ta thấy Mat Nương là cô nhi quả mẫu đáng thương, nên giúp đỡ nàng ấy nhiều hơn một chút.
Nhưng Hà lão thái thái lại không phải nghĩ như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Bà ấy thậm chí còn trêu ghẹo: "Đại Cường, quần áo ngươi mua hơi khác so với quần áo chúng tôi mặc ở Đại Tuyên, nhưng nhìn rất đẹp."
Đại Cường dường như cũng nhìn thấy ánh mắt ranh mãnh của Hà lão thái thái, hắn ta gãi đầu xấu hổ: "Hắc hắc, có thật không? Lần sau ra ngoài ta cũng sẽ mang cho bà một cái."
Hà lão thái thái vội vàng xua tay nói: Ta không cần, ta mới may một cái áo khoác bông, còn làm được rất nhiều hoa lau, đến lúc đó lại dùng hoa lau làm lớp lót, làm một cái áo khoác là có thẻ sống qua mùa đông này."
Nhưng mà Đại Cường không nghe lọt tai những lời này, hạ quyết tâm sau này khi vào thành lần nữa sẽ mua quần áo ấm cho Hà lão thái thái.