Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 202 - Chương 202: Không Mắc Nợ Phong Lưu. (2)

Chương 202: Không Mắc Nợ Phong Lưu. (2) Chương 202: Không Mắc Nợ Phong Lưu. (2)Chương 202: Không Mắc Nợ Phong Lưu. (2)

Lúc này nàng cũng không còn tâm trạng luyện tập dị năng không gian nữa, đi thẳng về phía thung lũng.

Trên đường nếu nhìn thấy con mồi, nàng sẽ nhanh chóng vọt đến bên cạnh chúng, sau đó dùng dao găm đâm thẳng vào cổ họng.

Cho nên, khi đến gần thung lũng, Cố An Nhiên từ trong không gian lấy ra mười con mồi buộc thành dây rồi kéo về thung lũng.

Cố An Nhiên chạy xa nhất nên khi nàng trở về, những thợ săn khác cũng mang theo một ít con mồi về tới nơi.

Nhưng khi nhìn thấy những con hươu, dê, còn có lợn rừng trên tay nàng, đám nam tử trẻ tuổi kia đều tỏ ra ghen tị.

Hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường chạy đến bên cạnh Cố An Nhiên, nói với vẻ hiểu biết sâu rộng: "An Nhiên cô nương, ở đây có nhiều thứ quá, để hai huynh đệ chúng ta cầm giúp ngươi."

Cố An Nhiên cũng không hề khách khí, ném toàn bộ con mồi trong tay cho hai huynh đệ bọn họ.

Đại Cường thậm chí còn vỗ ngực bảo đảm: "An Nhiên cô nương, ngươi ra ngoài mấy ngày chắc cũng đã mệt rồi. Những con mồi này giao cho ta, †a sẽ giúp ngươi lột da, muối thịt khô. Ta đảm bảo không làm da bị tổn thương chút nào đâu."

"Được, ngươi làm việc ta rất yên tâm."

Cố An Nhiên quả thực có chút mệt mỏi, bởi vì tiêu hao quá nhiều sức lực.

Một lúc sau, Cố Hồng Khánh và Lý Đại Mã, Triệu Đại Mao cũng đi tới.

"An Nhiên cô nương, lát nữa chúng ta giúp ngươi thuộc da, ngươi cứ đi nghỉ ngơi thật tốt."

"Được, cám ơn các ngươi."

Cố An Nhiên đáp lại ngắn gọn rồi tiến vào trong lều vải.

Vương Ngọc Liên, Điềm Nha và Đại Bảo đang chơi đùa trong lều.

Vì thời tiết đã lạnh hơn một chút, trong lầu đã đốt nồi than, ấm hơn bên ngoài rất nhiều.

Khi Lý Kim Quang biết Cố An Nhiên đã trở về, ông ấy cũng từ trong lầu đi ra, đi tới cửa lều của Cố An Nhiên.

"An Nhiên cô nương, ngươi về rồi à?"

"Củi của chúng tôi đã chất cao, than cũng đang nung trong lò."

"Bây giờ doanh trại này được bao vây vuông vức, bên cạnh hàng rào còn chất củi, gió cũng không thổi vào được, dã thú không thể vào được."

"Ta vốn sợ ngày mùa đông lạnh giá, có người lớn tuổi sợ không chịu nổi. Nhưng bây giờ có những thứ này rồi, cũng không phải sợ nữa."

Lý Kim Quang một mình nói liên miên lải nhải rất nhiều, thật ra ông ta chính là tới đây báo cáo tình hình gân đây của khu trại.

Nếu An Nhiên cô nương không nói gì có nghĩa là khu trại gần như đã chuẩn bị xong, mọi thứ đều ổn thỏa.

Nhưng nếu có thiếu sót gì, An Nhiên cô nương nhất định sẽ chỉ ra.

"Được rồi, như thế cũng tốt rồi, chỉ có một điều, trong lều đã đốt than củi rồi, nhất định phải chú ý thông gió."

Cố An Nhiên lại nói tới vấn đề này.

Nếu không, ngộ độc carbon monoxide có thể giết chết người.

Lý Kim Quang vội vàng gật đầu nói: "Cái này ta biết, hôm đó lúc quyết định đốt nồi than, chúng ta đã họp mặt để nói chuyện này. Mọi người đều biết chuyện này nguy hiểm đến tính mạng, nhất định là rất chú ý."

"Được, ta hơi mệt, cần nghỉ ngơi." Giọng Cố An Nhiên lạnh lùng.

"Vậy ta không quấy ray ngươi nữa" Lý Kim Quang đứng trước cửa lều cười nói rồi rời đi.

Khi Điềm Nha và Đại Bảo nhìn thấy Cố An Nhiên, cả hai đều nhào vào vòng tay nàng, mỗi đứa một bên hôn lên má nàng.

"An Nhiên tỷ tỷ, chúng ta rất nhớ tỷ.' Giọng nói của hai cái bánh bao ức như sáp.

"An Nhiên tỷ tỷ cũng nhớ các ngươi." Nói xong, nàng xoa đầu Đại Bảo và Điềm Nha.

Vương Ngọc Liên trừng mắt nhìn Đại Bảo cùng Điềm Nha: "Được rồi, hai đứa đừng quấy ray An Nhiên tỷ tỷ nữa. Tỷ ấy mệt rồi, để tỷ ấy nghỉ ngơi thật tốt."

"Được ạt"

Hai đứa nhỏ đáng yêu ngọt ngào trả lời, sau đó lưu luyện rời khỏi vòng tay Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên nằm xuống, lập tức nhắm mắt lại.

Nhưng lại không thể ngủ được, tất cả tâm tư của nàng đều đổ dồn vào nam tử mặc y phục đen đã gặp ngày hôm nay.
Bình Luận (0)
Comment