Chương 203: Mưa Tuyết Kéo Tới. (1)
Chương 203: Mưa Tuyết Kéo Tới. (1)Chương 203: Mưa Tuyết Kéo Tới. (1)
Nếu hắn ta không có dị năng, chỉ mang theo mấy thứ đồ hiện đại thì có thể hắn ta chỉ là một người xuyên không bình thường.
Thế nhưng hôm nay nam tử đó rõ ràng có dị năng hệ tinh thần cường đại, nên rất có thể hắn ta cũng đến từ thới tận thế.
Chỉ là làm thế nào hắn ta đến được đây?
Chẳng lẽ cũng là bị đại lão Zombie dùng dị năng xuyên không gian đưa tới đây? Hay là hắn ta dùng thủ đoạn nào khác để đến đây?
Xem ra nếu có cơ hội, nàng sẽ phải đến thành Mặc An một lần nữa để tìm hiểu hư thực!
Nàng muốn xem nam tử mặc y phục đen mình gặp hôm nay có phải là người đeo ngọc bội Nga Sơn hôm đó không.
Hơn nữa, giữa thành chủ thành Mặc An và nam tử này rốt cục có mối quan hệ như thế nào?
Hay là nam tử đụng phải ngày hôm nay chính là thành chủ của thành Mặc An?
Cố An Nhiên vứt hết những suy nghĩ phức tạp này ra khỏi đầu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Khi nàng tỉnh dậy, Vương Ngọc Liên đã chuẩn bị xong bữa tối.
Bây giờ tay nghề của Vương Ngọc Liên đã khá tốt. Bởi vì bà ấy không chỉ lặng lẽ học tập Cố An Nhiên, mà còn tiếp tục học tập Lý Thiên Bảo.
Tất cả các món ăn hôm nay nấu đều là món Cố An Nhiên thích, mà hầu hết đều là món thịt, chỉ có một món rau rừng để trang trí thêm trên bàn.
Đại Bảo ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Cố An Nhiên không chớp mắt, nói: "An Nhiên tỷ tỷ, rau dại này là do Đại Bảo hái, rất ngọt, tỷ nếm thử đi"
Điềm Nha chỉ vào đĩa trứng rán nói: "Cái này là do muội ở bãi cỏ bên ngoài, cố ý đợi An Nhiên tỷ tỷ về rồi mới ăn."
Vương Ngọc Liên mỉm cười hiền lành nói: "An Nhiên nha đầu, ngươi có đói bụng không? Mau ăn cơm đi."
Nói xong gắp một cái đùi vịt cho nàng.
Cố An Nhiên chưa thể đi một chuyến đến thành Mặc An tìm hiểu tình hình.
Bởi vì chỉ một ngày sau khi nàng đi săn ở ngọn núi phía Tây trở về, thời tiết bỗng trở lạnh, bắt đầu có mưa tuyết.
Mà thôn dân chạy nạn vẫn dậy sớm như thường lệ, định ra ngoài làm việc, khi thay quần áo bước ra thì ai nấy đều choáng váng.
Trong lều của họ có đốt than, không cảm thấy lạnh lắm. Chỉ là lúc nửa đêm, lều vải bị hạt mưa đập vào rung lên đùng đùng.
Bây giờ mọi người bước ra ngoài, lại phát hiện gió mang theo hơi lạnh giống như dao cắt, quất vào mặt đau rát.
Toàn bộ mặt đất đều phủ đầy băng, nếu không cẩn thận giam lên chắc chắn sẽ ngã.
Những cột gỗ dựng lều cũng đều bị băng giá đóng chặt, có chỗ còn có những dải băng dài treo trên đó.
Những cành cây xung quanh trại bị băng bao bọc, rất nhiều cành nhỏ đã bị gãy.
Những người chuẩn bị ra ngoài làm việc đã rút lại vào trong lều, trong tình hình này hoàn toàn không thể lên núi được.
Lý Kim Quang nhìn băng tuyết bên ngoài, chỉnh đốn lại y phục trên người.
Ông ấy đứng ở cửa lều của mình hết lớn:"Hôm nay mọi người đều không cần ra ngoài làm việc cả"
"Lát nữa chờ tuyết ngừng rơi, mọi người cùng nhau dọn sạch sẽ băng trong trại để phòng ngừa có người bị ngã."
"Đi nhà xí nhớ mang theo gậy chống, tuyệt đối đừng để bị ngã"
"Mọi người ra suối lấy nước cũng phải cẩn thận kẻo bị trượt chân té ngã. Thời tiết này nếu bị rơi xuống suối sẽ dễ bị bệnh nặng."
Mọi người đều ghi nhớ lời của Lý Kim Quang, không rời khỏi lều trừ khi không cần thiết, chỉ ngồi bên lửa than trong lều sưởi ấm.
Nhưng những người phụ nhân đều mặc quần áo dày đi ra ngoài, đi vào căn bếp tạm bợ bên cạnh.
Trước đây, nhà bếp của họ đều là lộ thiên.
Cũng may mấy thứ gọi là mái che lần trước An Nhiên cô nương mang từ trong thành về đã được dựng lên, bây giờ căn bếp có thể che mưa chắn gió được.
Gió trong khu trại cũng không lớn lắm vì được bao quanh bởi những đống củi và than củi.
Nhưng chỉ cần vừa ra khỏi khu trại, đã nghe thấy gió núi gào thét dữ dội.