Chương 210: Ai Đã Lấy Trộm Thịt? (2)
Chương 210: Ai Đã Lấy Trộm Thịt? (2)Chương 210: Ai Đã Lấy Trộm Thịt? (2)
Ngày hôm sau, trước bình minh, bên ngoài có rất nhiều tiếng động.
Đây là ai vậy? Hắn lại đến đây để ăn trộm thịt nữa sao?
Ồ, phải không vậy? Đây là một tảng lớn bị đánh cắp! Một miếng thịt lớn như thế, thật đáng tiếc.
Lúc này, Cố Lão Đầu cất giọng nói: "Mau tới cái bẫy ta giăng ra xem có bắt được gì không."
Ông ta vừa dứt lời thì có tiếng bước chân dồn dập, sau đó bên ngoài lều lại càng ôn ào hơn.
Cố An Nhiên ngủ không nổi nữa, đành phải thay quần áo đi ra ngoài.
Lý Kim Quang và Cố Lão Đầu bị bắt gặp đang dẫn người đến lều của Cố An Nhiên, và khuôn mặt của Cố Lão Đầu tràn đầy vẻ xấu hổ.
"Chuyện gì vậy? Vẫn chưa bắt được tên trộm thịt sao?" Cố An Nhiên hỏi.
Cốc Lão Đầu như bị vả vào mặt, nói: "Vẫn chưa, trong bẫy của ta ngay cả một sợi tóc cũng không có."
Nhưng Lý Kim Quang suy nghĩ rất nhanh rồi nói: "Nha đầu An Nhiên, ngươi cho rằng chúng ta đã phạm sai lầm sao?"
"Sao?" Cố An Nhiên đưa mắt nhìn Lý Kim Quang. Sau đó ông ta chậm rãi nói: "Ngươi có nghĩ thịt bị người trong trại trộm không?”
"Ta nghĩ điều này khó xảy ra, vì thịt được chia theo đầu người, ăn được thì lấy trộm làm gì? Với lại việc mất đi nhiều thịt cùng một lúc là điều rất dễ bị phát hiện nên không cần thiết phải trộm thịt.
Hơn nữa, mọi người đều sử dụng bếp chung để nấu, nếu có người trộm thịt thì rất dễ bị lộ.
Nhưng... nhưng hôm qua ta đã hỏi người gác đêm, họ nói đã đốt lửa chờ đợi ở khu vực bếp nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, hơn nữa trong bẫy của Cố Lão Đầu cũng không có gì cả. Hãy đợi đến tối nay xem sao." Cố An Nhiên bình tĩnh nói.
Tối hôm đó, Cố An Nhiên, Cố Hồng Khánh cùng hai anh em Đại Cường đều canh gác bên ngoài.
Tuy nhiên, Cố An Nhiên cố tình tránh xa chỗ treo thịt trong bếp, nàng sợ có sai sót nên không dám làm gì cả.
Một vài người khác thì trò chuyện, thỉnh thoảng liếc nhìn miếng thịt trên xà bếp.
Nửa đêm không có động tĩnh gì, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có âm thanh của những hạt sương rơi xuống đất.
Đến giữa đêm, Đại Cường và Nhị Cường bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mí mắt rủ xuống, không thể mở mắt nổi. Cố Hồng Khánh gần như không thể mở mắt, tầm nhìn của hắn ta gân như đã giảm xuống mức rất thấp.
Cố An Nhiên lấy trong túi ra một chai dầu bạc hà đưa cho Đại Cường, và bảo ba người họ bôi thứ này trên trán.
Đại Cường mắt nhắm mắt mở hỏi: "Đây là cái gì vậy An Nhiên?”
"Dầu bạc hà, nó giúp ta tỉnh táo hơn đấy." Cố An Nhiên trả lời.
"Ồ, ta sẽ thoa nó vậy, ta buồn ngủ quá."
Đại Cường nói xong, đổ một ít dầu bạc hà vào lòng bàn tay rồi bôi lên trán.
Rít-
Vừa bôi dầu bạc hà lên, Đại Cường liền hít một hơi thật sâu.
"Bên ngoài trời đang bắt đầu lạnh rồi, bôi thứ này lên rất sảng khoái, đúng không?"
"Bây giờ ta không còn cảm thấy buồn ngủ nữa thật rồi này. Người anh em cũng thoa một ít nhé."
Nói xong, không cần đợi Nhị Cường trả lời, hắn ta đã bôi một lượng lớn dầu bạc hà lên trán Nhị Cường.
Nhị Cường nghiến răng trừng mắt nhìn Đại Cường, nhưng cuối cùng hắn ta cũng không nói gì.
Hắn ta có thể làm gì khác ngoài việc phải chịu đựng người anh trai ngu ngốc của mình sao?
Đại Cường không biết Nhị Cường đang nghĩ gì, cười toe toét nói: "Thấy sao? Nó có hiệu quả không? Ngươi sẽ không còn cảm thấy buồn ngủ một chút nào nữa, hehe..."
Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn Cố Hồng Khánh, nhiệt tình nói: 'Hồng Khánh, ta thấy ngươi khá buồn ngủ, để ta thoa cho ngươi một ít, ha ha..."
Nhị Cường nhíu mày nhìn Cố Hồng Khánh với vẻ xin lỗi.
Cố Hồng Khánh lập tức quơ tay từ chối: "Không cần, để ta tự làm."
Nhưng Đại Cường rất bướng bỉnh: "Hồng Khánh, chúng ta dọc đường đi đã trở thành anh em tốt, đừng khách sáo như thết Trong trái tim ta, ngươi giống như em trai ta vậy."