Chương 209: Ai Đã Lấy Trộm Thịt? (1)
Chương 209: Ai Đã Lấy Trộm Thịt? (1)Chương 209: Ai Đã Lấy Trộm Thịt? (1)
Nàng không muốn ở lại trong thành Mặc An nữa, sau khi ra khỏi thành, nàng tìm một nơi ẩn nấp rồi tiến vào không gian.
Đi vào biệt thự, nàng nằm xuống cái giường lớn của mình.
Nàng vốn muốn đi ngủ, nhưng lại không thể ngủ được...
Muốn sống ở đây lâu dài thì phải có thế lực và binh lực của riêng mình.
Nếu không, nàng cũng chỉ có thể trốn trong không gian, mãi mãi không bao giờ đi ra ngoài.
Nhưng dù là như vậy, cứ trốn trong không gian mãi cũng không phù hợp với tính cách của Cố An Nhiên.
Dù sao, lúc ở thời tận thế, nàng và ca ca cũng không lựa chọn trốn trong không gian không ra ngoài, mà xây dựng căn cứ của riêng mình.
Ca ca đã thành lập căn cứ Bạch Trạch, giúp đỡ những người cần giúp đỡ và đáng được giúp đỡ.
Cố An Nhiên hy vọng trong thế giới hỗn loạn này, nàng cũng có thể tiếp tục kế thừa ý chí của ca ca.
Tuy nhiên, nàng biết rất rõ rằng với thực lực hiện tại của mình, tạm thời không thể xây dựng được một toà thành như căn cứ Bạch Trạch. Mọi việc chỉ có thể thực hiện từng bước met.
Dù sao, chuyện binh lực cần có thời gian tích lũy.
Điều quan trọng nhất lúc này chính là đợi cơn mưa tuyết qua đi, nàng có thể tìm được một chỗ ở yên ổn, tạm thời ổn định với những thôn dân chạy nạn này.
Sau đó, mới tính tới chuyện phát triển. ...
Hai ngày sau, Cố An Nhiên đã về tới thung lũng.
Lý Kim Quang và Vương Ngọc Liên nhìn thấy nàng trở về, đều thở phào nhẹ nhõm, hai người bọn họ vây quanh Cố An Nhiên hỏi han ân cần một lúc lâu.
Cố An Nhiên nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Lý Kim Quang, liên hỏi: "Thôn trưởng, mấy ngày ta đi vắng đã xảy ra chuyện gì sao?"
Gần đây, trong thung lũng quanh doanh trại quả thực không yên ổn, Lý Kim Quang vì lo lắng mà tóc đã bạc vài phần.
"Ồ, đã phát sinh một chút chuyện tà môn." Lý Kim Quang thở dài một hơi.
"Có chuyện gì vậy?”
Cố An Nhiên tất nhiên không tin chuyện tà môn, chắc chắn là có người cố ý giở trò quỷ.
"Đêm qua trong doanh trại đã mất một ít thịt khô.' Lý Kim Quang cau mày nói. "Không có người canh gác sao?" Cố An Nhiên bối rối hỏi.
Nói đến đây, Lý Kim Quang càng lo lắng hơn.
Rõ ràng là có người canh gác vào ban đêm, và không có ai nhìn thấy bất cứ vật gì tiến vào trại, nhưng miếng thịt treo trên xà bếp sau đó lại biến mất một cách khó hiểu.
Lần trước ở dãy núi dã quỷ còn có dấu vết của đười ươi, nhưng lần này ngay cả một bóng ma cũng không thấy.
Lý Kim Quang liếc nhìn cánh cổng trại đã đóng, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay lọt qua được.
Điều đó chứng tỏ rằng con vật đó thông minh và xảo quyệt hơn con đười ươi. Cố An Nhiên trầm giọng nói.
Đúng lúc này, Cốc Lão Đầu đẩy cửa hàng rào bước vào.
"Ta đã đặt bẫy khắp nơi, hôm nay dù cho thế nào đi nữa nó cũng không thể trốn thoát được." Cốc Lão Đầu tuyên thệ và trông rất tự tin.
"Nếu không thì tối nay ta sẽ canh gác." Cố An Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói.
Cốc Lão Đầu không vui, ông ta trừng mắt, cau mày.
Ông ta tức giận nói: "Này tiểu nha đầu, ngươi không tin vào cái bẫy của ta sao? Chỉ cần miếng thit treo tren xa khong phai bi ma an trom thi ngay mai chúng nhất định sẽ mắc bẫy của ta."
Lý Kim Quang cũng khuyên nhủ An Nhiên: "Đồ Cố Lão Đầu làm ra cũng khá hữu dụng, trước tiên hãy xem hiệu quả bẫy của ông ta đã, ngươi ra ngoài nhiều ngày như vậy chắc hẳn cũng mệt rồi, nên cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Ừm.
Cố An Nhiên gật đầu, đồng ý sự sắp xếp của Lý Kim Quang.
Suy cho cùng, cái bẫy của Cốc Mễ thực sự rất mạnh.
Bởi vì ông ta, một người không bao giờ thức đêm canh gác mà vẫn có thể sống sót đến bây giờ, chắc chắn không chỉ dựa vào sự may mắn.
Nếu ngày mai không thể bắt được tên trộm thịt thì hãng nói chuyện sau.
Cố An Nhiên ăn tối xong thì đi ngủ sớm.