Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 208 - Chương 208: Đêm Tối Thăm Dò Phủ Thành Chủ (2)

Chương 208: Đêm Tối Thăm Dò Phủ Thành Chủ (2) Chương 208: Đêm Tối Thăm Dò Phủ Thành Chủ (2)Chương 208: Đêm Tối Thăm Dò Phủ Thành Chủ (2)

Khi con báo đen nhìn thấy Cố An Nhiên, thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, tiếp tục nằm rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích.

Dù sao chuyện bị nữ nhân này cắt cổ, chủ nhân chắc chắn sẽ không có ý kiến gì, thậm chí còn rất thích thú.

Nếu lúc này nó lao về phía trước, làm tổn thương nữ nhân trước mặt cho dù chỉ là một chút, đôi chân thon dài cường tráng của nó có thể sẽ không giữ được.

"Ta không có ác ý.' Giọng Cố An Nhiên hết sức lạnh lùng.

Diệp Tu Mạt nhướng mày nhìn con dao găm lạnh ngắt đang gác trên cổ mình.

"Đúng, ta có thể cảm nhận được."

"Ngươi tới tìm ta làm gì?"

Dạ Tu Mặc không mặc áo, chỉ quấn một cái khăn tắm quanh nửa thân dưới.

Lúc này, bộ ngực trắng trẻo rộng lớn hơi phập phồng, những giọt nước từ mái tóc lăn xuống ngực, uốn lượn rơi xuống.

Cố An Nhiên cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, nhìn thẳng vào Dạ Tu Mặc nói: "Ngươi từ tận thế tới đây được bằng cách nào?" "Zombie dị năng không gian cấp cao, có năng lực dịch chuyển không gian." Dạ Tu Mặc trầm giọng nói.

Cố An Nhiên trong lòng lại lạnh đi một chút, nàng cau mày hỏi: "Vậy ngươi có cách nào để quay về không?"

Diệp Tu Mạt trầm mặc một lát rồi hỏi: "Ngươi muốn quay về sao?"

"Đúng vậy" Cố An Nhiên nhàn nhạt trả lời.

"Ta vẫn đang nghiên cứu."

Dạ Tu Mặc vốn muốn nói, sau khi bị Zombie dịch chuyển tới đây, muốn quay lại thế giới ban đầu về cơ bản là không thể nào.

Nhưng sau khi nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Cố An Nhiên có chút đau thương, hắn ta lại không đành lòng nói thẳng.

"Nói như vậy có nghĩa là người cũng không có cách quay trở về." Cố An Nhiên vẫn đọc được ý tứ trong lời nói của Dạ Tu Mặc.

Nàng cất con dao găm di lắc mình một cái, biến mất trong suối nước nóng...

Dạ Tu Mặc nhìn về phía Cố An Nhiên biến mất, lẩm bẩm nói: "Ngươi thật sự không nhớ ra ta chút nào sao?"

Nhìn thấy Cố An Nhiên đã rời đi, con báo đen chậm rãi đứng dậy, dùng móng vuốt võ Am Minh đang nằm trên mặt đất tỉnh lại. Việc đầu tiên Am Minh làm sau khi tỉnh lại chính là quỳ gối trước mặt Dạ Tu Mặc.

"Thành chủ, là thuộc hạ thất trách."

Đêm nay có thể coi là đêm nhục nhã nhất kể từ khi Ám Minh tiếp quản Hắc Dạ Vệ, hắn ta chưa bao giờ chật vật như vậy.

Người đã tới sau lưng hắn ta mới có thể phát giác, đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.

Dạ Tu Mặc thản nhiên liếc Ám Minh một cái, thấp giọng nói: "Ngươi còn nhớ rõ bộ dáng của nàng ấy không?"

Ám Minh trịnh trọng gật đầu: "Nhớ rõ, nếu nàng đã xuất thủ đả thương người, thành chủ nhất định muốn phòng bị người này."

"Nếu có lần sau, thuộc hạ nhất định sẽ bắt sống nàng ấy, để cho thành chủ tự mình xử trí."

Sắc mặt Dạ Tu Mặc đột nhiên tối sam lại, đôi mắt đen nhánh càng trở nên khó đoán.

Con báo đen đưa mắt nhìn trời, dùng móng vuốt võ lên trán mình, âm thầm chửi rủa: Ngươi thật ngu ngốc.

Quả nhiên, Ám Minh còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng một tách trà bạch ngọc từ trong suối nước nóng đã bay ra, không thương tiếc đánh thẳng vào cánh tay Ám Minh.

Con báo đen: Bị đánh rồi? Đầu óc của ngươi để ở đâu? Ánh mắt Dạ Tu Mặc lướt qua trên người Am Minh, gắn từng chữ một: "Đã nhớ kỹ bộ dạng của nàng ấy, từ nay về sau trong phủ Thành chủ nàng ấy muốn đến thì đến, muốn di thì đi, không ai được phép bất kính với nàng ấy."

Ám Minh quỳ xuống chắp tay hành lễ: "Vâng, thuộc hạ hiểu rồi."...

Cố An Nhiên về cơ bản đã xác định, e rằng nàng sẽ khó quay lại thời tận thế.

Cho nên, sau khi bình ổn lại tâm trạng của mình, nàng cũng thảnh tỉnh hơn.

Đã là như vậy, nàng phải ở lại thế giới này mãi mãi, vậy ít nhất nàng cũng phải sống thật tốt, không để ca ca mình phải lo lắng...

Cũng hi vọng ca ca sẽ được bình an khỏe mạnh ở tận thế.
Bình Luận (0)
Comment