Chuong 207: Dem Toi Tham Do Phu Thành Chủ (1)
Chuong 207: Dem Toi Tham Do Phu Thành Chủ (1)Chuong 207: Dem Toi Tham Do Phu Thành Chủ (1)
Một lúc lâu sau, nàng mới nói: 'Lão thái thái, ta không sao, chỉ là ta muốn đi vào thành một chuyến."
Cố An Nhiên nói vô cùng kiên quyết.
Vương Ngọc Liên biết, một khi nàng đã hạ quyết tâm làm việc gì, người khác không cách nào thay đổi suy nghĩ của nàng được.
Mà nha đầu này nhất định phải đi vào trong thành, có lẽ là đã biết được tin tức về người thân.
Cho nên lần này Vương Ngọc Liên không khuyên nhủ nàng nữa.
"Được, ngươi cứ đi đi. Chỉ là tuyết đang rơi, bên ngoài trời đông giá rét lại trơn trượt. Ngươi nhất định phải cẩn thận."
"Sáng mai ta sẽ chuẩn bị đồ ăn đi đường cho ngươi, còn đổ đầy nước nóng vào túi nước cho ngươi."
Cố An Nhiên hơi mím môi: "Cám ơn lão thái thái."
Nói rồi nàng đứng dậy đi đến lều của Đại Cường và Nhị Cường, mượn sổ hộ tịch của Phương Thuý Hoa.
Đại Cường và Nhị Cường có chút không yên lòng nói: “An Nhiên cô nương, ngươi đi một mình sợ là không tốt đâu, nếu dọc đường xảy ra chuyện gì sẽ không có người hỗ trợ, hai huynh đệ chúng †a sẽ đi cùng ngươi."
"Không cần."
Cố An Nhiên cự tuyệt hai người bọn họ.
Ngày hôm sau, Cố An Nhiên khởi hành từ sáng sớm, thấy không có người đi theo sau lưng, nàng bắt đầu sử dụng kỹ năng dịch chuyển không gian.
Khi dị năng cạn kiệt, nàng lấy con ngựa từ đồng cỏ ra cưỡi, chờ dị năng khôi phục lại tiếp tục dịch chuyển.
Cho nên lộ trình ban đầu phải mất ba bốn ngày, nàng đi một ngày đã đến.
Chỉ là khi đến thành Mặc An thì trời đã tối, cổng thành đã đóng.
Nàng lấy ra Phi Hổ trảo, trèo lên tường thành của thành Mặc An.
Lại đánh thủ vệ ngất xỉu, đứng ở vị trí cao nhất của thành lâu, tìm kiếm vị trí phủ của thành chủ.
Bình thường mà nói, phủ thành chủ chắc là được xây dựng trên trục đường trung tâm của tòa thành này.
Nàng tìm được rồi.
Cố An Nhiên nhanh chóng tiếp cận phủ của thành chủ, nhanh chóng hạ gục đám lính canh trong bóng tối.
Thân Phong vốn đang nằm trên lãnh địa của mình, nhắm nghiền đôi mắt nghỉ ngơi, đột nhiên nhấc đuôi lên, đứng dậy khỏi mặt đất.
Nó lại lại ngửi thấy mùi thơm êm dịu quen thuộc đó, nữ nhân kia chắc chắn đang ở đây.
Nó điên cuồng chạy tới tới suối nước nóng nơi Dạ Tu Mặc đang tắm.
Thần Phong: Nữ nhân kia đã đến...
Dạ Tu Mặc đang ngồi trên cầu thang đá bạch ngọc đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt thâm tram sâu thẳm.
Giọng nói của hắn ta trầm thấp vang lên: Am Minh."
Dạ Tu Mặc vừa dứt lời, một nam tử mặc đồ đen đã cung kính đứng bên cạnh suối nước nóng.
Hắn ta cung kính nói: "Thành chủ mệnh lệnh thế nào?”
Dạ Tu Mặc nghĩ đến bóng dáng kiều diễm đó, bờ môi nở nụ cười nhẹ.
"Nàng ấy đã tới đây, để đám thủ vệ ban đêm nhắm một mắt mở một mắt đi."
"Không cho phép làm nàng ấy bị thương. Nếu có người nào dám động đến một sợi tóc của nàng ấy, thì chặt đứt cánh tay của mình đi."
"Vâng." Ám Minh cung kính đáp lại, bước sang một bên.
Thần Phong nhìn Ám Minh lắc đầu: Chủ nhân, toàn bộ thủ vệ phủ thành chủ đều đã bị đánh ngất, chỉ còn lại một mình Am Minh.
Dạ Tu Mặc nhíu mày: 'A.'
Sau khi Cố An Nhiên đánh ngất toàn bộ đám thủ vệ cản đường kia, mới giải phóng dị năng tinh thần, tìm kiếm khí tức quen thuộc.
Quả nhiên, nam tử nàng đụng phải hôm đó đang ở trong phủ thành chủ này.
Nàng lần theo khí tức tìm tới suối nước nóng, vừa trèo lên tường đã nhìn thấy người kia đang tắm trong suối.
Con báo đen đáng ghét kia cũng đang ở đó, còn có một người nữa đang đứng trong bóng tối.
Cố An Nhiên khẽ mím môi, lắc mình một cái xuất hiện ở phía sau Ám Minh.
"Ngươi..."
Ám Minh chưa kịp nói xong, hoàn toàn không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào đã bị một bàn tay đánh cho bất tỉnh.
Cố An Nhiên liếc nhìn hơi nước mờ mịt của suối nước nóng, giây tiếp theo, nàng đã xuất hiện bên cạnh Dạ Tu Mặc.
Một con dao găm lóe hàn quang đặt trên cổ hắn ta.