Chương 206: Lại Tới Thành Mặc An (2)
Chương 206: Lại Tới Thành Mặc An (2)Chương 206: Lại Tới Thành Mặc An (2)
Vương Ngọc Liên lắc đầu:"Không được, lỡ như nhà đầu đó gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì phải làm sao? Chúng ta nhanh đi tìm nàng ấy đi, tìm được rồi ta mới yên tâm."
Cố An Nhiên từ trên núi nhìn ánh lửa trong khu trại, đại khái cũng đoán được có lẽ mình về muộn, bọn họ dự định đi tìm.
Nàng không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, kích hoạt dị năng không gian, sau vài lần dịch chuyển tức thời, nàng đã đến gần khu trại.
Sau đó, nàng cẩn thận giẫm lên lớp băng trơn trượt, đi về phía cổng trại.
"Ta về rồi đây."
Cố An Nhiên kêu lên một tiếng lanh lãnh.
Vương Ngọc Liên là người đầu tiên phản ứng, kích động đến mức ngay cả cây gậy trong tay cũng ném đi.
Bà ấy chạy chậm tới bên cạnh Cố An Nhiên, nhưng vì mặt đất quá trơn nên trượt thẳng vào vòng tay Cố An Nhiên.
"An Nhiên nha đầu, ngươi làm ta sợ chết khiếp. Sao bây giờ ngươi mới về? Có phải gặp nguy hiểm gì không?”
Vương Ngọc Liên quỳ rạp trong vòng tay nàng, giọng nói run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở hỏi.
Cố An Nhiên đỡ Vương Ngọc Liên đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Lão phu nhân, ta không sao, chỉ là có gặp mấy chuyện ngăn cản nên về muộn một chút."
Một lúc sau, Đại Cường và Nhị Cường cũng chạy tới.
Nhị Cường hơi nhếch khóe môi: "An Nhiên cô nương, ngươi không sao là tốt rồi."
Đại Cường gãi đầu: "Ta còn tưởng rằng ngươi rơi xuống cái hố nào đó trên núi không đứng dậy được. Nếu thời tiết này mà rơi xuống hố, chắc chắn sẽ bị chết cóng. May mà ngươi không sao."
Nhị Cường: Ca ca tốt, người không nói cũng không ai nghĩ ngươi bị câm, nếu ngươi thật sự muốn nói gì thì cứ nói câu cuối cùng là được rồi.
"Không sao, ta ổn, cũng không bị thương."
Cố An Nhiên ôn hòa giải thích, nàng cũng không thèm để ý tới cách nói chuyện của Đại Cường.
Lý Kim Quang cũng được Cố Hồng Khánh đỡ tới, ông ấy nhìn Cố An Nhiên từ trên xuống dưới, chắc chắn nàng không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
"An Nhiên cô nương, vào lều đi, ta cho người hâm nóng đồ ăn cho ngươi."
Nói xong, Lý Kim Quang khoát tay vê phái đám nam tử trẻ tuổi gần đó: "Người đã trở về, các ngươi cũng về đi."
Khi đến doanh trại, Cố An Nhiên không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn qua loa mấy miếng rồi quay về lầu vải.
Lý Kim Quang nhìn bóng lưng buồn bã của nàng, thở dài, sau đó hạ giọng nói với Vương Ngọc Liên: "Chỉ sợ hài tử này có tâm sự gì đó!"
Vương Ngọc Liên cau mày nói: "Nha đầu này một đường đi theo chúng ta cũng không tìm được người thân, có lẽ là nhớ nhà sao?”
Lý Kim Quang mím môi nói: "Có lẽ vậy. Lat nữa ngươi hỏi thăm một chút, xem An Nhiên cô nương có chịu nói chuyện không."
"Nếu nàng ấy thực sự muốn tìm người thân, nếu nàng ấy không chê, chúng ta có thể cùng nhau giúp nàng ấy đi tìm."
Trên đường đi, nhờ có An Nhiên cô nương che chở, tất cả đoàn người bọn họ mới có thể sống hơi giống con người một chút.
Bây giờ nếu như nàng thật sự gặp phải chuyện khó khăn, bọn họ tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được.
"Được, ta sẽ hỏi thăm" Vương Ngọc Liên là người hành động, lập tức đứng dậy di vào trong lầu.
Lúc này Cố An Nhiên đã nằm quấn mình trong chăn, nhắm hai mắt lại như đang ngủ thiếp đi. Nhưng Vương Ngọc Liên đã ngủ cùng lều với Cố An Nhiên mấy tháng trời, biết được nếu Cố An Nhiên thật sự ngủ say, chắc chắn không phải bộ dạng như vậy.
Giọng nói của bà ấy vô cùng dịu dàng: "An Nhiên nha đầu, ngươi... nhớ nhà à? Hay là ngươi đang gặp chuyện gì khó xử?"
"Nếu gặp chuyện gì khó xử, có thể nói với ta, mọi người sẽ giúp ngươi."
Cố An Nhiên nghe được câu nói có phải nhớ nhà đó, cảm thấy mũi cay cay.
Trước đây, luôn cảm thấy mình có dị năng không gian, chắc chắn sẽ có cách để quay trở lại nên cũng không quan trọng.
Bây giờ biết mình quay về chỉ là là hy vọng xa vời, ca ca cũng không biết có thể tới đây được không nên nhất thời có chút thương cảm.