Chương 205: Lại Tới Thành Mặc An (1)
Chương 205: Lại Tới Thành Mặc An (1)Chương 205: Lại Tới Thành Mặc An (1)
Cố An Nhiên nghiêng đầu, hơi chán nản ngồi trên ghế, lại phát hiện một bản bút ký màu xanh rơi xuống từ khe hở trên bàn đọc sách.
Nàng chợt cảm thấy vui mừng.
Đây là bản bút ký mà thành viên trong nhóm của nàng luôn mang theo bên người, trong đó có rất nhiều tài liệu nghiên cứu mới nhất mà hắn chưa có thời gian chỉnh lý lại.
Nàng lấy bản bút ký màu xanh từ trong khe hở ra, khi mở ra mới phát hiện nội dung bên trong gần như giống hệt những gì đã được chỉnh lý, nhưng khi lật sang mấy trang tiếp theo, tay Cố An Nhiên dừng lại.
Có một trang giấy viết mấy hàng chữ, phần còn đều là số liệu dày đặc.
Đặc thù dị năng không gian có thể phân hoá thành kỹ năng của bản thân, một khi đã xác định kỹ năng, về mặt lý thuyết chúng là bất biến...
Nói cách khác, cho dù nâng dị năng không gian của mình lên tới đẳng cấp cao nhất, nàng cũng chỉ có thể dịch chuyển tức thời, không thể thông qua dịch chuyển không gian để đưa mình trở về.
Như vậy không phải là nàng không thể quay lại tim ca ca được nữa sao...
Cố An Nhiên không cam tâm, lại lật sang trang khac.
Sau đó, nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng .
Trang đó viết rõ kỹ năng dịch chuyển không gian sau khi được nâng cấp lên cấp cao sẽ như thế nào, nhưng Cố An Nhiên hoàn toàn không có ý định đọc nữa.
Cô chỉ nhìn thấy kỹ năng dịch chuyển không gian của zombie cấp cao, cho dù dịch chuyển con người đến một thế giới khác, cũng đại khái là thời gian và không gian ngẫu nhiên chứ không phải một địa điểm cố định.
Vì vậy, cho dù sau khi nàng biến mất trong không khí, ca ca nàng có nghi ngờ nàng đã bị dịch chuyển không gian, hắn ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì cơ hội bị xuyên không đến cùng một thế giới là quá mong manh.
Cố An Nhiên thường không biểu lộ hỉ nộ ra mặt, không bộc lộ cảm xúc quá mức ném cuốn sổ màu xanh lên bàn rồi quay về phòng ngủ.
Sau khi đổ đầy nước vào bồn tắm, nàng ngâm mình vào đó, phải một lúc sau đầu mới ló đầu ra khỏi bồn tắm.
Nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà phòng tắm, không biết đang suy nghĩ gì.
Mãi cho đến khi nước trong bồn tắm nguội hẳn, Cố An Nhiên mới đứng dậy. Nàng bình tĩnh lại tâm trạng, thay quần áo rời khỏi không gian.
Lúc này trời cũng đã muộn, thời gian ăn tối đã trôi qua.
Khu trại lẽ ra chỉ chỉ đốt một đống lửa, lúc này đã leo lét những đốm lửa nhỏ.
Mà những ánh lửa vẫn đang di chuyển bên ngoài trại, trông giống như ai đó đang cam một ngọn đuốc.
Lý Kim Quang được Cố Hồng Khánh đỡ đi phía trước, lớn tiếng nói: "Dau cùng ta ra ngoài, nhất định phải tìm An Nhiên cô nương trở về."
Cố Hồng Khánh không yên lòng với Lý Kim Quang, dù sao bên ngoài rất trơn, trời vừa chập tối rất dễ bị ngã.
"Kim quang thúc, hay là thúc cứ ở trong khu trại đợi đi, chúng ta nhất định sẽ tìm được An Nhiên cô nương trở về."
Nhị Cường cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, Kim Quang thúc thúc, lúc này ông ra ngoài, lỡ như bị ngã thì biết làm thế nào?”
Lý Kim Quang lắc đầu: "Không được, các ngươi mới chừng này tuổi, e là tới mưa tuyết cũng chưa từng nhìn thấy, nếu có chuyện gì xảy ra cũng không biết xử lý thế nào. Ta đi theo các ngươi, nếu cần còn có thể đưa ra chủ ý."
Lúc này, Hà Thái Phượng và Vương Ngọc Liên cũng bước ra. Vương Ngọc Liên vì lo lắng cho sự an toàn của Cố An Nhiên, giờ phút này cũng không ngừng lau nước mắt.
Hà Thái Phượng biết trận mưa tuyết này nghiêm trọng đến mức nào, sợ những người trẻ tuổi này không ứng phó nổi nên muốn đi theo nghĩ cách. .
Cốc lão nhân cũng lặng lẽ đi theo ở phía sau, dưới chân còn dẫm lên cái ván trượt do mình làm trước đó.
Khi Lý Kim Quang thấy Vương Ngọc Liên cũng đến, ông ấy thở dài nói: "Ngọc Liên, ngươi đừng đi nữa. Sức khỏe vốn đã không tốt rồi."