Chuong 213: Doanh Trai Xay Ra Chuyện (1)
Chuong 213: Doanh Trai Xay Ra Chuyện (1)Chuong 213: Doanh Trai Xay Ra Chuyện (1)
Đại Cường vừa nhìn thấy cửa động, lập tức cầm trên tay cành cây khô, muốn đốt lửa để đuổi cáo.
Nhưng Cố Hồng Khánh là một thợ săn xuất sắc và ngay lập tức ngăn chặn hành vi liều lĩnh của Đại Cường.
"Đợi đã, hang cáo thường có nhiều hơn một lối vào, ít nhất là hai, thậm chí có nơi là ba hoặc bốn.
Cáo bạc thường chỉ có vài con trong một lứa, nhưng một lứa cáo đỏ có tới gần hai mươi con nên không thể chỉ có một lối vào hang."
"Chúng ta đi quanh gò nham thạch nhỏ đó tìm thêm một lượt đi." Cố Hồng Khánh hất cằm chỉ phía trước, nói.
Mấy người đều gật đầu đồng ý, đi quanh gò nham thạch nhỏ đó một vòng, quả nhiên là bọn họ lại tìm ra ba cái cửa hang khác. Đây là hang của cáo lông đỏ, tổng cộng có bốn cửa hang.
Đại Cường, Nhị Cường, còn có Cố Hồng Khánh, mỗi người canh một cửa hang, châm lửa nhánh cây trên tay, xong đậy thêm một mớ củi còn hơi ẩm lên trên, đợi cho đến khi khói bốc lên cuồn cuộn rồi dùi vào trong hang, hơn thế bọn họ còn chuẩn bị quạt bồ đề trên tay, như không cần mạng mà quạt khói vào trong hang cáo, còn ba người Cố An Nhiên, Lý Đại Mã với Triệu Đại Mao thì đứng trước cửa hang duy nhất không nhóm lửa, giăng một chiếc lưới cực lớn.
Mấy con cáo đang nghỉ ngơi trong hang, bị khói đặc làm sặc mà tỉnh lại, bây giờ trong hang khói đặc cuồn cuộn, chúng phần nhiều đã không còn nhìn rõ nữa.
Con cáo hơi già một chút, sau khi ép buộc bản thân bình tĩnh lại, dẫn theo bọn cáo con cáo cháu dưới quyền hướng theo cửa hang không có khói mà chạy ra ngoài, để mấy con cáo khỏe mạnh mang theo số thịt mà mấy bữa nay bọn chúng tha được đem đi cùng.
Tuy nhiên, khi cáo già dẫn theo bầy cáo con lao ra ngoài, lại ngây ngốc luôn, chúng trực tiếp xông thẳng vào một tấm lưới to. Bây giờ, chúng có muốn lui lại cũng không kịp nữa rồi, trong hang toàn là khói đặc khiến chúng ngạt thở. Nhưng vẫn có một số con cáo không chịu thua, chúng chia ra chạy trốn về các cửa hang khác nhau. Song, bây giờ ba người ở các cửa hang còn lại cũng đã giăng lưới lớn chờ đợi rồi.
Sau khi dùng lưới bắt toàn bộ cáo xong, bọn họ cũng không lập tức rời đi mà vẫn tiếp tục dùng khói hun thêm một lúc nữa, xác định không có con cáo nào lọt lưới, sáu người mới cùng nhau xuống núi.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Hai huynh đệ Đại Cường, Nhị Cường sau khi buộc chặt đám cáo thì dùng đòn gánh khiêng xuống núi.
Đại Cường ghét bỏ mà nhăn nhăn mũi nói: "Cái mùi của đám cáo này cũng thật là nặng quá đi..."
Cố Hồng Khánh lại hớn hở nói: "Ta đếm sơ sơ, bọn cáo này cũng hai mươi mấy con, da cáo lông đỏ tuy rằng không giá trị bằng da cáo lông bạc, thế nhưng bán ra cũng được không ít tiền, đến lúc đó mấy người chúng ta cũng không cần phải lo vấn đề lương thực nữa rồi."
Lý Đại Mã cũng tiếp lời: "Con không phải sao? Chẳng qua là thịt cáo đỏ không ăn được, đến lúc đó lại cần phải mất công đi xử lý."
Triệu Đại Mao nói: 'Mùa màng như bây giờ, thịt gì mà không ăn được, cứ để lại hết đi."
Lý Đại Mã liên tục lắc đầu: "Chúng ta đã là thợ săn thì phải tuân thủ quy tắc của tổ tiên, thịt cáo tuyệt đối không được ăn."
Hai người tranh luận với nhau qua lại một lúc, cuối cùng cũng đến nơi cách thung lũng không xa.
Nhưng mà, tình hình có vẻ không đúng lắm, từ thung lũng phát ra âm thanh đòi đánh đòi giết âm 1T.
"Thôi rồi! Doanh trại hình như là xảy ra chuyện rồi!" Mặt Cố Hồng Khánh biến sắc, thốt lên.
Cố An Nhiên vẫn giữ được bình tĩnh, nàng nói với Đại Cường và Nhị Cường: "Các ngươi để cáo ở đây đi, nhanh chóng đi giúp một tay. Nhanhl"
Đại Cường và Nhị Cường không do dự một giây lập tức đặt cáo xuống đất, không quay đầu mà xông về phía doanh trại. Ba thợ săn Cố Hồng Khánh cũng mang theo cung săn xông qua bên đó.