Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 214 - Chuong 214: Doanh Trai Xay Ra Chuyện (2)

Chuong 214: Doanh Trai Xay Ra Chuyện (2) Chuong 214: Doanh Trai Xay Ra Chuyện (2)Chuong 214: Doanh Trai Xay Ra Chuyện (2)

May mắn là bọn họ liên tục mang vũ khí của mình theo bên người, cũng nhờ lo xa nên bọn họ cho rằng, nếu không thuận lợi mà hun được bọn cáo ra ngoài sẽ dùng vũ lực để cưỡng ép, cho nên mới mang theo vũ khí ra ngoài phòng hờ trường hợp cần thiết còn có thể có cái để sử dụng.

Cáo già thấy bản thân bị ném xuống đất, đôi mắt cáo chớp nhoáng một tia xảo quyệt, ánh mắt nhìn sang Cố An Nhiên đều là oán hận.

Cố An Nhiên cũng không dây dưa, đem ra vài con Hồng Mao Tinh Vương và Hồng Mao Tinh Tỉnh: "Các ngươi xem chừng bọn chúng." Nói xong, sau một cái lách mình, nàng đã đến chỗ cách bọn người Cố Hồng Khánh không xa.

Hai chiếc riu đầu phượng không biết từ lúc nào cũng đã xuất hiện trên tay Cố An Nhiên.

Ngoài doanh trại, tất cả thanh niên đều cầm vũ khí đánh nhau với một đám người ăn mặc rách rưới. Bởi vì không có Cố An Nhiên và Đại Cường cùng Nhị Cường, trận đánh nhau này khó khăn khác thường, dường như hai bên đều có tổn thất không nhỏ.

Cố An Nhiên thoáng nhìn bọn người Cố Hồng Khánh: "Vẫn là quy tắc cũ, các ngươi đứng ở chỗ xa một chút phóng tên." Nói xong còn chưa kịp chờ câu trả lời mà cầm riu đầu phượng xông lên.

Lý Kim Quang thấy Cố An Nhiên quay về như là thấy được cứu tỉnh, kích động nói: "Nha đầu An Nhiên, ngươi cuối cùng cũng về rồi, ở đây chúng †a gặp phải cướp rồi."

Cố An Nhiên không có thời gian nói nhiều với Lý Kim Quang, nàng dùng vuốt hổ bay, kéo một tên cướp cưỡi ngựa từ trên ngựa xuống, sau đó mượn lực của vuốt hổ bay, nhảy vọt lên con ngựa đó, xông vào nơi có nhiều tên cướp nhất giữa trận địa.

Thủ lĩnh bọn cướp vốn dĩ ban đầu không cần động thủ, nhìn thấy Cố An Nhiên, tròng mắt vẩn đục của hắn hiện rõ tia dâm ô: "Ô, ở cái nơi tồi tàn này mà cũng có được mặt hàng mĩ nhân như này saol Xem ra hôm nay ta buộc phải ra tay rồi!"

Hắn cợt nhã mà nhìn Cố An Nhiên huýt sáo vài tiếng: "Tiểu nương tử, nhìn qua đây, nhìn ca ca bên đây này."

Cố An Nhiên đang định gặt đầu một tên cướp, lạnh lùng liếc sang tên đang huýt sáo nàng.

Tên đó thấy Cố An Nhiên đã chú ý đến hắn, càng dốc sức mà huýt thêm một tiếng, sau đó cười hỏi: "Tiểu nương tử, nàng đồng ý làm áp trại phu nhân* không? Nếu nàng đồng ý, ta sẽ nhận các...

*Chỉ thê tử của thủ lĩnh bọn cướp.

Hai chữ "dân làng" hắn còn chưa kịp nói xong, rìu đầu phượng của Cố An Nhiên đã bay ngang qua, không nghiêng không lệch, nhắm chính xác vào hai cánh môi của hắn, cắt đầu của hắn thành hai nửa.

Nàng khẽ hé nhẹ đôi môi đỏ: "Miệng dơ thì không cần dùng nữa, ta giúp ngươi gọt bỏ."

Bọn cướp nhìn thấy đầu của tên thủ lĩnh bị gọt thành hai nửa, lập tức hoảng loạn: "Đại đương giai"

"Ả đàn bà đó giết đại đương gia của chúng ta, chúng ta phải xé ả thành từng mảnh!"

Cố An Nhiên nhìn thanh niên đang đánh nhau kịch liệt với bọn cướp với nét mặt nghiêm nghị. Nàng nghiêm nghị nói: "May tên cướp này tuy là người của nước Tuyên, lại không có việc gì xấu là không làm, các ngươi không cần phải nhân từ nương tay."

Chỉ chọn chỗ hiểm là được rồi, chẳng qua chỉ là giết người thôi! Các thanh niên này, tuy rằng kinh nghiệm săn bắn thì nhiều, nhưng chuyện giết người này, trước đây bọn họ cộng lại cũng chưa làm qua mấy lần. Đã vậy, trước đây bọn họ giết là người Khương tội ác đầy đầu, lần này lại là người nước Tuyên. Tuy rằng, bọn họ đối với việc Cố An Nhiên giết người đã thấy thành quen, nhưng đến khi bản thân đi giết lại là một chuyện khác. Mấy tên cướp này lại không giống như họ, bàn tay bọn chúng đã sớm nhuốm đầy máu tươi của bách tính vô tội, đao nào cũng đâm thẳng vào chỗ hiểm. Cho nên, lúc đầu mấy thanh niên này bị rơi vào thế hạ phong, nhưng được ở chỗ bọn họ rất linh hoạt, tạm thời không bị thương nghiêm trọng đến tính mạng.
Bình Luận (0)
Comment