Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215: Đừng Quên Quy Tắc (1)

Chương 215: Đừng Quên Quy Tắc (1) Chương 215: Đừng Quên Quy Tắc (1)Chương 215: Đừng Quên Quy Tắc (1)

Cố An Nhiên nói xong, như hóa thành thần chết, vừa cưỡi ngựa vừa vung rìu đầu phượng. Mấy tên cướp từng tên một ngã xuống, các thanh niên cũng từ từ điều chỉnh lại được tâm trạng mình.

Cho dù là người nước Tuyên, thì kẻ xấu cũng đáng bị giết!

Có thêm sự gia nhập của Cố An Nhiên cùng Đại Cường Nhị Cường, lại thêm sự yểm trợ từ xa của ba người thợ săn, bọn cướp rất nhanh đã bị quét sạch sẽ.

Nhưng cũng có rất nhiều thanh niên, trên người toàn là vết đao, máu tươi còn đang chảy ồ ạt ra ngoài.

Lý Mạt Nương hô gọi các phụ nữ trẻ tuổi trong làng ra giúp đỡ.

Mấy ngày nay đều ở bên thung lũng, nàng cũng làm được không ít các loại thuốc thường dùng như trật đả tổn thương với cầm máu.

Vì có quá nhiều tên cướp nên các thanh niên tham gia xô xát ít nhiều đều bị thương, may mắn là đa số chỉ bị thương nhẹ, không quá nghiêm trọng. Tuy nhiên, đâu đó vẫn có một số thanh niên bị thương nặng ở cánh tay, vết thương sâu đến tận xương.

Mạt Nương dẫn đầu băng bó vết thương cho những người trẻ tuổi này, dặn họ không được cử động mạnh tránh làm động đến vết thương, đồng thời cũng không được để nước tiếp xúc với vết thương của mình. Cũng may bây giờ đang là mùa đông, thời tiết rất lạnh, vết thương không dễ bị mưng mủ, an toàn hơn một chút.

Lý Kim Quang nhìn xác chết của một nhóm cướp lớn bên ngoài trại và lặng lẽ thở dài. Họ sẽ ở lại trại cho đến mùa xuân và những thi thể này phải được tiêu hủy. Hắn tìm Cố An Nhiên và hỏi: "Nha đầu An Nhiên, ngươi cho rằng thi thể của những tên cướp này nên bị lửa thiêu hay là..."

Dùng lửa để đốt hiện nay là phương pháp tiết kiệm thời gian nhất, hơn nữa, những thanh niên này hiện đang bị thương, không thể lao động nên đây cũng là phương pháp thích hợp nhất hiện tại...

Nhưng Cố An Nhiên không mấy đồng ý với phương pháp này, lắc đầu nói: "Chúng ta còn phải đào hố để chôn họ. Người chết quá nhiều, dùng lửa đốt thi thể sẽ tạo ra rất nhiều khói và có thể gây ra những rắc rối không cần thiết."

"Được rồi, vậy ta sẽ sắp xếp cho những người lớn tuổi tìm một nơi cách xa doanh trại hơn để đào hố." Khi nghe Cố An Nhiên không đồng ý dùng lửa hỏa thiêu những người này, Lý Kim Quang lập tức nghe lời nàng, sắp xếp công việc cho những người khác.

"Ồ, những tên cướp này đã để lại mười hai con ngựa mà chúng ta có thể nuôi và vũ khí của chúng mà chúng ta cũng có thể giữ lại."

"Thu dọn đồ đạc sạch sẽ rồi vứt đi" Cố An Nhiên hời hợt nói.

Lý Kim Quang gật đầu: "Nha đầu An Nhiên, ta biết rồi, ngươi đừng lo lắng."

Sau khi có mệnh lệnh xử lý thi thể, Lý Kim Quang lập tức đi thu xếp. Đại Cường, Nhị Cường và Cố Hồng Khánh đều bị gọi đi. Rốt cuộc, nhiều người chết như vậy, Lý Kim Quang sợ người già yếu, phụ nữ và trẻ em trong trại sẽ sợ hãi nên cố tình chọn một địa điểm không thường xuyên được dân làng lui tới để chôn xác. Ở đó còn có một gò đất nhỏ cong cong, có thể ấn định là nơi chôn cất bọn cướp.

Cố An Nhiên đi vào lêu trước, mặc dù Vương Ngọc Liên có chút sợ hãi, nhưng bề ngoài nàng vẫn đang tỏ ra bình tĩnh để an ủi Đại Bảo và Điềm Nha.

Trong hành trình trốn thoát này, Đại Bảo cùng Điềm Nha đã nhìn thấy rất nhiều điêu đáng sợ khác và họ không còn sợ hãi nữa.

Thậm chí, khi hai đứa nhỏ nhìn thấy Cố An Nhiên trở về, đều lo lắng hỏi: “An Nhiên... Tỷ tỷ, tỷ không bị thương chứ?”

"Chúng ta thấy nhiều người bị thương và đầy máu..." Điềm Nha nhìn vết máu trên người Cố An Nhiên, đột nhiên mím môi suýt khóc: ” An Nhiên tỷ, trên người tỷ cũng có máu..."

"An Nhiên tỷ tỷ, mau để Mạt Nương thẩm xem cho tỷ... Đại Bảo kéo Cố An Nhiên, định chạy tới lêu của Mạt Nương.

Cố An Nhiên ôm Đại Bảo trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đại Bảo, tỷ không bị thương, đều là máu của những kẻ xấu đó."
Bình Luận (0)
Comment