Chương 217: Thoát Khoi Xieng Xích (1)
Chương 217: Thoát Khoi Xieng Xích (1)Chương 217: Thoát Khoi Xieng Xích (1)
Nói xong, hắn đi thẳng đến bờ suối, lau sạch đôi bàn tay đầy máu rồi đi đến bên cạnh Cố An Nhiên. Hắn cười nói: "Cố An Nhiên, ta sẽ giết con cáo này, rồi lấy da cho ngươi. Khi ta làm xong mọi việc, ngươi lại đây chọn mười một bộ da cáo, ta sẽ giúp ngươi."
Cố An Nhiên đưa lưới cáo cho Cố Hồng Khánh, nhẹ giọng nói: "Ta không cần một nửa số da cáo, chỉ can cho ta năm cái, phần còn lại sẽ là của ngươi."
Từ trước đến nay, Cố An Nhiên nói một không nói hai, Cố Hồng Khánh không kiên trì chuyện phải đưa cho nàng mười một tấm da cáo nữa.
Hắn ta cười nói: "Được rồi, chừng nào thuộc da xong ta sẽ chọn năm miếng da lớn nhất cho ngươi."
Cố An Nhiên chấp nhận đề nghị này của Cố Hồng Khánh.
Nếu trong thời gian ngắn không thể quay về, nàng sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn.
Có càng nhiều tiền, mới có thể làm càng nhiều chuyện, những trang sức vàng bạc trong không gian kia, trước tiên giữ lại là được.
Mưa lạnh tí tách rơi gần nửa tháng mới dừng lại. Lại đợi vài ba ngày nữa, băng trên đường tan đi, Cố An Nhiên sẽ chuẩn bị đi thành Mặc An một chuyến.
Bởi vì thành Mặc An là một tòa thành mới, nhưng lần trước Cố An Nhiên đi đến đó, nàng lại phát hiện thành Mặc An tiếp nhận nhiều người tị nạn nên nhân khẩu trong thành rất dày đặc.
Nhân khẩu nhiều thì cơ hội kiếm tiền cũng nhiều.
Hơn nữa, trời mưa rét lạnh cứ kéo dài, lại đang là mùa đông, nguồn cung ứng rau xanh và hoa quả tươi của thành Mặc An khả năng cao là sẽ có vấn đề.
Dù sao, trong kho hàng của nàng đều sắp trữ đầy hoa quả cùng rau xanh, nếu đợi đến thời cơ thích hợp, bán đi một ít đổi thành tiền cũng không tồi.
Cho nên, nàng dặn dò người trong doanh trại vài câu roi một mình đi đến thành Mặc An.
Mà Lý Kim Quang mang theo người kiểm kê số lương thực thì phát hiện còn dư lại đến hơn một nửa.
Những bộ da hồ ly đỏ đã được thuộc xong, lúc này vừa hay có thể bán được giá tốt.
Bởi vì lúc tuyết rơi và mưa lạnh vẫn chưa phải là lạnh nhất, mà là thời điểm tuyết và băng tan, khoảng thời gian này giá da thuộc sẽ lên cao nhất. Nếu là chờ ăn xong chỗ lương thực này mới đi ra ngoài mua bán, đến lúc đó chỉ cần thời tiết trở nên tốt lên một chút, giá thành của da sẽ bị hạ xuống.
Cho nên, Lý Kim Quang suy nghĩ một chút, để cho đám người Đại Cường và Nhị Cường mang theo mười mấy người trẻ tuổi bị thương đã khỏi hẳn, cưỡi ngựa đi đến thành Mặc An, đương nhiên bọn họ cũng mang theo xe rết do Cốc Lão Đầu làm.
Nhưng mấy người Đại Cường làm thế nào cũng không đuổi kịp Cố An Nhiên.
Lúc nghỉ ngơi, Đại Cường gãi gãi đầu, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Đệ đệ, ngươi nói tại sao An Nhiên cô nương lại đi nhanh như thế chứ, chúng ta chỉ chậm hơn nàng một ngày mà thôi, đuổi theo hơn một ngày một đêm như vậy, vẫn không đuổi kịp được nàng."
Nhị Cường mím môi nói: 'Vậy thì chúng ta đừng đuổi theo nữa, đừng để đến lúc mấy con ngựa này mệt chết thì chúng ta phải tự gánh lương thực đi."
Đại Cường bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy... được thôi."
Tuy nhiên, lúc này Cố An Nhiên hoàn toàn không biết mấy người Đại Cường đang cố hết sức đuổi theo sau mình.
Nàng đã cầm sổ hộ tịch của Phương Thúy Hoa nghênh ngang vào thành.
Sau khi vào thành, nơi đầu tiên mà nàng đi chính là cửa tiệm đồ da.
Chưởng quầy của cửa tiệm đồ da kia có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với Cố An Nhiên, nhìn thấy nàng lại giống như gặp được mẹ ruột.
Hắn ta đặt công việc của mình sang một bên, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, vội vàng nghênh đón Cố An Nhiên.
Hắn ta tươi cười nịnh nọt nói: "Cô nương, lần này ngươi lại làm ra được thứ tốt gì thế?"
Đầu tiên Cố An Nhiên lấy những tấm da linh tỉnh lộn xộn từ trên ngựa xuống: "Ta làm ra được những thứ này."